''Mộng Thanh, cô nói cái gì vậy?Cô và cậu tôi là như thế nào?''
"Tôi..."
"Cô trả lời cho tôi nhanh, cô và cậu tôi có gì với nhau?"
Mẹ nó, ai mà biết được người đàn ông đứng cạnh cô nãy giờ lại là cậu của tên khốn kia đâu? Mộng Thanh nuốt nước bọt một tiếng, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trái đất đúng là hình tròn, quay đi quay lại vẫn gặp người nhà họ Trịnh. Vô tình túm đại một người mà cũng có quan hệ với Trịnh Nhược Quân, không lẽ vận cô đen đến vậy sao?
Ngày xưa lúc hai người yêu nhau, Trịnh Nhược Quân từng thề s.ống ch.ết rằng sớm muộn gì cũng sẽ lấy cô về, cho cô trở thành người của nhà họ Trịnh, hai người thề ước tuy không sinh cùng mẹ nhưng nguyện chung bàn thờ để con cháu mai sau thắp hương. Không lẽ đây là ý trời sao?
Tay Mộng Thanh đổ đầy mồ hôi, cô đang đứng giữa hai lựa chọn.
Cô nên buông tay hay mặc kệ?
Có nên nói rằng mình mê sảng không?
Không, không thể được! Nếu cô nói như vậy thì khác nào trát phân lên mặt mình, cả đời này cô không ngóc đầu lên được trước mặt Trịnh Nhược Quân và Chúc Mỹ Mỹ mất. Hay là cứ giả ngơ, lát nữa rồi tính sau. Người đàn ông bên cạnh cô có vẻ cũng tốt tính, cô tin sự lương thiện của mình sẽ cảm hóa được anh ta.
"Anh có hiểu được tiếng người không? Tôi nói tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi!"
"Còn nữa, đừng có gọi thẳng tên tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ho-trinh/2614330/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.