''Lần sau cô đi đứng cẩn thận một chút, coi chừng đứa bé trong bụng''
Y tá bên cạnh bỗng dưng đơ người, ngỡ như nghe nhầm, nói: "Bác sĩ, có phải anh nhần lẫn không?"
Trịnh Khải Thiên, đáp: "Ừm"
Mộng Thanh: "..."
Mẹ kiếp!!!
Bác sĩ Trịnh lại quay sang cô, như có như không bật ra một câu: "Khoa sản rẽ trái rồi đi thẳng"
"?"
"Cô có thể khám th.ai ở đó"
"!"
Cả buổi, Mộng Thanh như bị nuốt mất lưỡi, không dám nói được câu nào. Cô cúi mặt, vờ như bản thân bị c.âm đi.ếc. Trước khi đón lấy đơn thuốc từ tay Trịnh Khải Thiên, anh rất có tâm mà bật ra thêm một lời: "Có cần tôi đi khám th.ai cùng cô không?"
Mộng Thanh ước gì mình mất khả năng nghe hiểu. Mặt cô đỏ đến tận mang tai, muốn nhanh chóng giật lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ mà không thành.Trịnh Khải Thiên vẫn không có ý định bỏ qua cho cô, bảo: "Cô có thai thì nên đi đứng cẩn thận, nếu không bố đứa trẻ sẽ lo lắng"
"Đủ rồi!" Mộng Thanh không chịu được nữa mà lên tiếng phản kháng. Răng cô va vào nhau cầm cập, mãi mới đáp được vế sau: "Tôi...tôi xin lỗi...tôi...tôi không cố ý..."
"Ừ, tôi biết cô không cố ý" Trịnh Khải Thiên cong môi, cất tiếng. Song chưa kịp để Mộng Thanh vui mừng, ai đó lại nói tiếp câu chuyện: "Chậc, sao cô lại căng thẳng như vậy?"
"Mợ ba..."
Như cố ý nhại lại lời của Mộng Thanh trong thang máy, âm cuối Trịnh Khải Thiên ngân dài lên đầy trêu ghẹo. Mộng Thanh biết nếu mình còn ở đây thì chắc chắn sẽ bị nước miếng của người này dìm ch.ết. Vậy nên, cô nhân lúc anh không chú ý mà giật lấy đơn thuốc mà nhảy lò cò ra ngoài. Đến tận khi đi ra đến cửa, giọng người đàn ông bên trong lại tiếp tục vang lên: "Khoa sản ở bên trái, nhớ đừng quên"
Đậu móe nó!!! Có câm đi được không hả?
Đúng là dính vào người nhà họ Trịnh thì không có kết quả gì tốt đẹp. Buổi sáng đẹp đẽ của cô thế là đã bị phá hỏng cả! Mộng Thanh có chút ảo não, tuy vậy vẫn cố gắng nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.
Như nghĩ ra cái gì đó, Mộng Thanh quay lại hỏi lễ tân: "Chị ơi, cho em hỏi bình thường bác sĩ Trịnh có mặt vào thứ mấy ạ?"
"Ý cô là bác sĩ Trịnh ở khoa ngoại à?"
"Bình thường là vào thứ 6 và thứ 7"
"Cảm ơn chị" Mộng Thanh âm thầm ghi nhớ lời cô ấy, cô thề rằng lần sau nhất định sẽ không bao giờ đến viện vào hai ngày này. Trừ khi hai người chôn chung khu nghĩa trang, có ch.ết cô cũng không muốn liên quan đến nhà họ Trịnh.
Bạn biết đó, cái gì càng xua đuổi thù càng đến nhanh hơn. Như kiểu, bạn càng chê nó càng hay xuất hiện trong cuộc đời bạn.
Đi khám bệnh thôi mà cô lại gặp tình cũ - Trịnh Nhược Quân.
Mộng Thanh suýt nữa thì chửi thề một tiếng.
Cô đã định bỏ qua cho bọn họ để nhanh chóng chui về nhà mình đánh một giấc. Mà ai ngờ, ánh mắt của người cạnh Trịnh Nhược Quân - Chúc Mỹ Mỹ nào dễ dàng bỏ qua cho cô? Thấy Mộng Thanh chậc vật bước đi, cô ta giả vờ đảo mắt, nói: " Ủa, bạn gái cũ của anh kìa, sao cô ta lại ở đây?''
'Phập'
Trái tim của Mộng Thanh lại bị cắm thêm một mũi tên nữa vào. Con ranh này, không lẽ kiếp trước cô tạo nghiệp gì với ả sao?
Mộng Thanh cũng không phải dạng vừa, cô vịn tay vào ghế, muốn đứng thẳng lưng để tỏa ra uy nghiêm mà bất lực.
Liệu Trịnh Nhược Quân có biết chuyện cô ăn nói xà lơ ở thang máy chưa?
Liệu anh ta và Chúc Mỹ Mỹ có cười vào mặt cô không?
Trán cô toát mồ hôi lạnh, móng tay ghim vào da thịt để nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Trịnh Nhược Quân quay lưng lại, thấy cô thì nhíu mày không hài lòng: "Sao lại là cô?''
''Anh ý kiến gì?''
''Cô có ý gì với tôi mà cứ liên tục lảng vảng trước mặt tôi vậy?''
''Ừ, tôi có ý muốn làm mợ ba anh, được không?''
''...''
''Chứ anh nghĩ gì?''
''Mộng Thanh, cô đừng có ăn nói bậy bạ''
''Anh đang sửa lưng trưởng bối à? Tôi đây đếch cần anh sửa lưng. Phận con cháu thì nên làm tốt vai vế của mình'' Đoạn, cô liếc sang Mỹ Mỹ: "Có vẻ cô đang rất thích đồ scondhand của tôi?"
Đây không phải là lần đầu tiên Chúc Mỹ Mỹ giở trò sau lưng cô. Vào năm nhất đại học, cô ta từng bày trò cướp bạn thân cô, vào năm hau đại học thì lại cướp luận văn của cô. Bây giờ, lại cướp cả bạn trai của cô.
"Thì sao? Trách do cô không có năng lực mà thôi"
Vừa nói, vừa tựa người vào Trịnh Nhược Quân. Cô bật cười thành tiếng: "Đúng là lí lẽ của mấy con trà xanh có khác"
Nghe đến đây, cả hau người đều xám mặt. Trịnh Nhược Quân gằn tiếng: "Cô nói gì?"
Nhìn người đàn ông trước đây từng dịu dàng với mình lại đi bênh vực người khác, Mộng Thanh có chút tủi thân. Mà cô giận nhiều hơn tủi thân. Người không hợp thì đừng nên níu kéo, cô cũng không muốn đôi co làm gì.
Mộng Thanh định rời đi, mà cánh tay đã bị nắm lại. Trịnh Nhược Quân bóp mạnh tay cô, giận dữ: "Cô không nghe tôi hỏi gì à?"
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng Trịnh Nhược Quân vang lên tiếng Trịnh Khải Thiên: "Trịnh Nhược Quân, con làm gì vậy?"
"Cậu?"
"Mợ con đến đây để khám th.ai, con đừng dọa cô ấy sợ"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]