''Kê thêm cho bệnh nhân thuốc an thai, hai liều''
''...''
''Lần sau cô đi đứng cẩn thận một chút, coi chừng đứa bé trong bụng''
Y tá bên cạnh bỗng dưng đơ người, ngỡ như nghe nhầm, nói: "Bác sĩ, có phải anh nhần lẫn không?"
Trịnh Khải Thiên, đáp: "Ừm"
Mộng Thanh: "..."
Mẹ kiếp!!!
Bác sĩ Trịnh lại quay sang cô, như có như không bật ra một câu: "Khoa sản rẽ trái rồi đi thẳng"
"?"
"Cô có thể khám th.ai ở đó"
"!"
Cả buổi, Mộng Thanh như bị nuốt mất lưỡi, không dám nói được câu nào. Cô cúi mặt, vờ như bản thân bị c.âm đi.ếc. Trước khi đón lấy đơn thuốc từ tay Trịnh Khải Thiên, anh rất có tâm mà bật ra thêm một lời: "Có cần tôi đi khám th.ai cùng cô không?"
Mộng Thanh ước gì mình mất khả năng nghe hiểu. Mặt cô đỏ đến tận mang tai, muốn nhanh chóng giật lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ mà không thành.Trịnh Khải Thiên vẫn không có ý định bỏ qua cho cô, bảo: "Cô có thai thì nên đi đứng cẩn thận, nếu không bố đứa trẻ sẽ lo lắng"
"Đủ rồi!" Mộng Thanh không chịu được nữa mà lên tiếng phản kháng. Răng cô va vào nhau cầm cập, mãi mới đáp được vế sau: "Tôi...tôi xin lỗi...tôi...tôi không cố ý..."
"Ừ, tôi biết cô không cố ý" Trịnh Khải Thiên cong môi, cất tiếng. Song chưa kịp để Mộng Thanh vui mừng, ai đó lại nói tiếp câu chuyện: "Chậc, sao cô lại căng thẳng như vậy?"
"Mợ ba..."
Như cố ý nhại lại lời của Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ho-trinh/2614329/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.