Lão gia tử vươn tay. Trong không khí Tịch Liễu cảm giác có một cánh tay đang nắm chặt cổ cô. Cảm giác khó thở truyền đến, cô dùng sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ trên không trung. Cô muốn kêu cứu nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Cô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mặc, hai môi trắng bệch không ngừng mấp máy như đang ngấm ngầm cầu hắn cứu giúp.
Hiên Viên mặc lạnh lùng quay đầu, không nhìn cô nữa, chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo u tối đấy lại hiện lên vẻ buồn bã, bàn tay của hắn đã chảy ra máu, gân xanh nổi lên rõ rệt trông rất ghê sợ.
"A..."
Tịch Liễu nghẹn ngào hô lên. Đầu óc cô trống rỗng, có lẽ cô sắp chết rồi. Trong không trung cô thấy bà đang đứng mỉm cười vẫy tay với cô, nụ cười từ ái ấy khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Thật ra thì chết cũng tốt. Cô chưa bao giờ sợ chết, cô chỉ sợ những trận tra tấn vô tận, sống không bằng chết.
Cảm giác khó thở truyền đến ngày càng mãnh liệt, Tịch Liễu nhắm mắt lại dường như trông thấy một vầng hào quang, trong vầng hào quang ấy có một người đàn ông đang mỉm cười với cô.
Hắn nói: "Bên nhau trọn đời trọn kiếp."
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, Tịch Liễu muốn đáp lại nhưng cô không phát ra được thanh âm nào. Cô chỉ muốn nói: "Chết thì cùng chết."
"Đủ rồi!"
Hiên Viên Mặc quát lớn, khí tức quanh thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt đất thậm chí còn có một tầng sương mỏng. Tay lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-am-phu/151692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.