Bạch Ngọc nằm chơi vơi dưới ánh
trăng, bốc ra một đạo ánh sáng mờ nhạt.
Thiếu nữ ngồi trên đất, máu tươi chậm rãi chảy ra từ thái dương.
"Ta không đi ---"
Tiếng khóc yếu ớt nức nở từ yết hầu lan ra, thiếu nữ đưa tay nhặt lấy vòng ngọc, một lần nữa bước tới bên giường, lần này, nàng không màng Dụ Tư Dực khước từ thế nào, trực tiếp nhào vào lồng ngực nữ nhân.
Tình cảnh ban ngày, ghim sâu vào lòng Dụ Tư Dực, hôm trước Ngộ Trúc kể hết mọi chuyện, nàng đã nhận ra quan hệ của Khinh Hồng và Lan Hề không đơn thuần.
Hôm nay gặp mặt, hết thảy suy đoán đều được chứng thực.
Rõ ràng thâm tình không rời, tại sao còn quay lại?
Thời khắc này, con ngươi đau rát, giống như gió cuốn cát vào tròng mắt, viền mắt liền đỏ.
Cơ thể trong lòng hơi rung động, nàng có chút không nỡ, nhưng vẫn đưa tay đẩy người ra.
Từ chối không một câu nói, càng đả thương sâu sắc hơn bất cứ thứ gì.
Giản Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ nhìn người yêu, đáy mắt hết thảy là thương tâm và khiếp sợ.
Chỉ chốc lát sau, một viên thủy châu êm dịu nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng không có tư cách thương tâm, cũng không có tư cách khổ sở, tất cả những thứ này đều là nàng gieo gió gặp bão, không trách Dụ Tư Dực.
"Xin lỗi."
Vẫn là câu xin lỗi như cũ, thiếu nữ nói xong liền đứng lên, trước khi rời đi, cẩn thận đặt bạch ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572185/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.