Mỗi một câu nói của Dụ Tư Dực, khiến cho nội tâm Giản Tùy Tâm tựa như một đêm rét buốt cuồn cuộn cuồng phong, hết thảy ký ức sụp đổ.
Cặp mắt trong sáng như sao đột nhiên trừng lớn, bên trong chất chưa cay đắng và khiếp sợ, đôi môi bởi vì thống khổ mà không ngừng run lên.
"Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!! ngày đó ngươi chưa từng yêu ta!"
Nước mắt viên nọ nối tiếp viên kia, dọc theo viền mắt êm dịu rơi xuống, gương mặt trắng nõn rất nhanh ngập trong nước mắt.
Cảm giác đau đớn từ trái tim chậm rãi rót đến toàn thân, tay chân lạnh lẽo vô lực, cả người run rẩy, giống như rơi vào hầm băng.
Nàng không thể tin, chỉ có thể thêm một lần âm thầm chất vấn Dụ Tư Dực ---
Nếu yêu, tại sao một lần lại một lần từ chối ta, đẩy ta ra xa?!
Nếu yêu, tại sao có thể lạnh lùng nhìn ta bị Ngự Thú Tông truy sát, nhục mạ?!
Nếu yêu, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn ta khổ sở vì tình, không hề động tâm!
Tất cả oan ức đồng thời bạo phát, tâm tình thiếu nữ triệt để tan vỡ, nàng thà tin rằng Dụ Tư Dực chưa từng yêu mình, cũng không chịu tin điều nữ nhân vừa nói, nàng từng bước phủ nhận tất cả.
"Ngươi không yêu ta, xưa này đều không yêu ta!"
Cuối cùng thiếu nữ đạt đến giới hạn, khóc to thành tiếng.
Oan ức và chua xót ngập tràn trong lòng, Giản Tùy Tâm không biết phải tiếp tục đối mặt với Dụ Tư Dực như thế nào, nàng vừa khóc vừa đưa tay đánh lên ngực nữ nhân, liều mạng thoát khỏi cái ôm chặt chẽ.
"Xin lỗi..."
Giọng nói thiếu nữ khàn đặc vì khóc quá nhiều, trái tim Dụ Tư Dực như bị đao cắt, để mặc bàn tay kia đánh vào ngực, vẫn im lặng cắn môi chịu đựng.
Nỗi hối hận và hổ thẹn tựa như mũi kiến sắc nhọn, đâm tới đâm lui vào tim, mãi đến khi vỡ nát, mới chịu buông tha.
Tất cả những thứ này, đều là lỗi của nàng.
Kiếp trước tâm tâm niệm niệm môn quy là chân lý, làm việc đều dựa trên quy định của Tông Môn, nói cho cùng, chỉ vì nàng quá mức chấp nhất, cũng quá mức hồ đồ, vừa muốn bảo toàn danh dự môn phái, vừa không muốn rời khỏi Giản Tùy Tâm.
Mặc dù cuối cùng Ma chủ cao ngạo kia, cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, cùng nàng yên bình sống một đời ở Linh Hư Sơn, chung quy vẫn không thể cùng lúc chiếm được cá và hùng chưởng ---
Tông môn nàng dành cả đời để tôn thờ, sư muội nàng tín nhiệm, sư tôn nàng tôn kính, liên thủ giết chết người nàng yêu.
Mà Giản Tùy Tâm, trên con đường theo đuổi ái tình, nhận lấy tổn thương, lại mất mạng, hi sinh vì tình như vậy, nhưng thậm chí đến lúc chết, cũng không biết nữ nhân nàng dùng một đời để đánh đổi, cũng đã yêu nàng từ lâu.
Tiểu Kỳ Lân cảm nhận được nỗi bi thương của chủ nhân, ngồi trên đất nghẹn ngào, tâm tình Thụy Thú tản ra trong không khí, liền khiến linh thú mấy chục dặm xung quanh thương tâm gào thét.
Tiếng khóc thiếu nữ, cộng thêm tiếng nỉ non của linh hồ, vang lên không ngừng bên tai Dụ Tư Dực, đúng lúc này vong tình phát tác, một luồng kình phong mạnh mẽ xuyên qua ngực nàng, Kim Hoàng trong cơ thể kêu lên một tiếng chói tai.
Nữ nhân tóc đen, thân mang bạch y, liền như vậy lặng lẽ buông lỏng hai tay, để mặc thiếu nữ tỉ tê trong ngực.
Tâm Ma rất nghiêm trọng.
Đau thương của Giản Tùy Tâm, đều do nàng gây nên, nội tâm hổ thẹn và tự trách khiến vong tình càng phản ứng mãnh liệt hơn lúc trước.
Một giọt nối tiếp một giọt lăn trên gò má, cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ.
Đôi mắt, không thấy rõ, chỉ là bên tai, còn có thể nghe âm thanh.
Một giây sau, tầm mắt trở nên rõ ràng, cảnh tượng phía trước nhanh chóng thay đổi, quay về ngày Giản Tùy Tâm bị Thiên sét đánh chết!
"Ngươi phụ nàng!"
Lời Thích Hành Đạo đột ngột vang bên tai, thân thể run lên, nhìn vết tích Thiên lôi lưu lại trên đất, hai hàng lệ chảy dọc xuống khóe mắt.
"Là ngươi, hại chết nàng!"
Thích Hành Đạo nắm trong tay quyển sách ghi lại chuyện năm đó, giơ lên thật cao, vẻ mặt khinh thường.
"Ta không có, ta chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ vì ta mà chết, đưa nàng đến chỗ này, vốn dĩ vì muốn bảo vệ nàng..."
Dụ Tư Dực lắc đầu phản bác, nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều.
"Bảo vệ? Rõ ràng ngươi ích kỷ giữ người bên mình!"
Thích Hành Đạo cười cười, nói ra nội tâm đen tối bấy lâu nàng không dám đối diện.
"Nàng là Ma, ngươi là Tiên, người đời đều nói nàng không xứng với ngươi, nhưng ta thấy, rõ ràng là ngươi không xứng với nàng!"
"Nàng dù đánh đổi mạng sống vẫn muốn yêu ngươi, mà ngươi, chưa từng nói một lời yêu thương! Bẻ gãy đôi cánh của nàng ta, một mực giữ nàng bên cạnh, còn nói bảo vệ? Buồn cười nhường nào!"
"Nàng chết rồi, ngươi hãy chết đi, chỉ có chết, mới chuộc hết tội lỗi."
Lời Thích Hành Đạo nói ra tựa như độc dược, dần dần mê hoặc tâm tư Dụ Tư Dực, hô hấp cũng khiến nàng cảm thấy đau nhói.
Giống như kiếp trước, lần thứ hai nàng rơi vào ảo cảnh của tâm Ma, thất khiếu bắt đầu chảy máu, ào ào tuôn ra.
Giản Tùy Tâm cúi đầu khóc lóc, đột nhiên một giọt ấm áp đáp lên mí mắt, nàng không mấy lưu ý, nhưng chất lỏng kia càng ngày càng nhiều.
Mùi máu tanh bay lên trong không trung, truyền tới chóp mũi thiếu nữ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, theo bản năng nước mắt ngưng động, lại vì khủng hoảng mà chảy ra lần nữa.
"Dụ Tư Dực!!!"
Tiếng thét tan nát cõi lòng vang vọng đỉnh núi, chỉ nghe, liền khiến người ta rơi lệ.
Dụ Tư Dực một mặt đẫm máu, hai mắt vô thần, đôi môi khẽ mở, lẩm bẩm nói điều gì, Giản Tùy Tâm đưa tay che miệng, ghé tai lại gần, nháy mắt trái tim thiếu nữ như bị ai bóp nát.
"Ta dùng mạng của ta, để đền mạng cho nàng.
"Ta không cần mạng của ngươi! Không được!"
Thiếu nữ khóc lớn, lắc đầu lia lịa, hai tay run rẩy dừng lại trong không trung, không dám chạm vào khuôn mặt Dụ Tư Dực.
Kỳ Lân ngửi thấy mùi máu, chậm rãi tới gần, nhún chân lấy đà bay lên, sau đó lè lưỡi liếm sạch máu tanh trên mặt nữ tử.
Nước bọt Thụy Thú, cũng là bảo vật đáng giá.
Kỳ Lân tới gần, tâm Ma nhanh chóng tiêu tán, Dụ Tư Dực trừng mắt, ánh nhìn khôi phục.
Thiếu nữ trước người, trên mặt đầm đìa nước mắt, Dụ Tư Dực cảm thấy đau lòng.
"Đừng khóc, ta đau lòng."
Giản Tùy Tâm nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng khó chịu, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được.
"Xin lỗi, hôm nay Tuần Sư muội nói khó nghe như vậy, đừng giận có được không? Sau này, ta sẽ không cho nàng đến Linh Hư Sơn nữa."
Dụ Tư Dực nói xong, Giản Tùy Tâm ngây người tại chỗ, giống như vừa bị đóng băng.
"Mấy ngày trước Ma cơ tới tìm nàng, bị ta đuổi đi rồi, nếu nàng muốn cùng nàng ta ôn chuyện, ngày mai ta liền đến Ma giới mời nàng, có được không?"
"Ngươi đang nói cái gì?" Giản Tùy Tâm không thể tin vào tai mình, trong đầu vang lên ong ong.
Dụ Tư Dực nói chuyện kiếp trước, những câu này, nàng từng rất muốn bày tỏ, nhưng cuối cùng không có dũng khí nói ra.
"Chỉ có điều, lúc hai người hàn huyên, ta muốn ở bên cạnh, Tâm Tâm của ta xinh đẹp như vậy, dù một giây ta cũng không muốn người khác nhìn thấy."
Dụ Tư Dực nói xong thì cười cười, lời nói ôn nhu, thấy Giản Tùy Tâm sững sờ bất động, liền cúi đầu hôn lên môi nàng một cái.
"Tâm Tâm, nàng thật đẹp, lần đầu gặp nàng ta đã nghĩ, nếu như tầng Ma khí kia biến mất, nàng nhất định là tiên nữ hạ phàm, bây giờ xem ra, ta thật sự không nhìn lầm, ngày sau đừng tu luyện Độ Linh Thuật nữa, ta sẽ hảo hảo bảo vệ nàng cả đời."
"Nơi này, chính là nhà của chúng ta."
Linh Hư Sơn chính là nhà của chúng ta.
Những lời nàng cả đời không dám thổ lộ, rốt cuộc đã có cơ hội nói ra.
"Tâm Tâm ---"
Dụ Tư Dực thấy thiếu nữ vẫn không nói một lời, nhẹ nhàng gọi thêm một tiếng, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Giản Tùy Tâm lúc này mới hồi thần, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay Dụ Tư Dực, nội tâm nữ nhân lập tức đau nhói.
"Sao còn đang khóc?"
"Tay còn đau sao? Lọ thuốc hôm qua ta để lại trước cửa, có phải quên uống rồi không?"
Ký ức của Dụ Tư Dực, dừng lại tại thời điểm Giản Tùy Tâm vừa đến Linh Hư Sơn, gân tay trái bị Đại công tử Giản gia chém đứt, cũng chính là Đại ca - Giản Khắc Nam trên danh nghĩa của nàng, tuy sau này vết thương đã lành, nhưng mỗi khi trời mưa, gân tay sẽ đau, thậm chí đau đến mức không ngủ được.
Giản Tùy Tâm nghe được lời quan tâm, trong lòng vừa sợ vừa giận, cho đến lúc này nàng mới biết, những lọ thuốc, bất kể gió mưa đều đặn đúng giờ xuất hiện ở bệ cửa sổ, không phải Hoắc Vô Ưu đưa tới, mà là Dụ Tư Dực!
Người này, rốt cuộc ở sau lưng nàng làm bao nhiêu việc?
Ngàn loại tâm tình, vạn lời muốn nói, tích trữ trong lòng thiếu nữ, không nói ra được.
Giản Tùy Tâm cau mày, Dụ Tư Dực vạch tay áo bào của nàng, bên trong một mảnh da thịt trơn bóng như ngọc.
Không khí rơi vào yên tĩnh.
Dụ Tư Dực si ngốc nhìn cổ tay trắng nõn như ngó sen, cuối cùng thức tỉnh trong hồi ức.
Tất cả những thứ đã từng, bất kể thống khổ hay hạnh phúc, đều đã qua.
Chung quy là vì nàng sai, cho nên phải trả cái giá thật đắt.
"Ta chưa từng nghĩ, nàng sẽ chết."
Một câu vô lực phản bác, nàng cũng không biết là đang tự nói với chính mình, chỉ muốn trả lời Thích Hành Đạo.
Nhưng câu nói này, Giản Tùy Tâm nghe rất rõ, trong lòng thầm hô "khôg được", chưa kịp gọi tên " Dụ Tư Dực", người trước mặt hai mắt trắng dã, ngã ầm xuống đất.
Mà máu vừa ngừng, lại chảy ra lần nữa.
Tựa như kiếp trước, Dụ Tư Dực tình nguyện rơi vào ảo cảnh, người ngoài không thể đánh thức.
Mặc dù có Kỳ Lân bên cạnh, Giản Tùy Tâm cũng không thể làm gì khác, ngoài trơ mắt nhìn máu chảy ra ngày càng nhiều, hô hấp dần dần mờ nhạt.
"Dụ Tư Dực, ngươi không thể chết!"
Thiếu nữ bước tới, hai chân mềm nhũn ngã trên đất, nàng nhào vào lòng người yêu, thấp giọng nghẹn ngào.
"Ta tuyệt đối không để nàng chết, tuyệt đối không!"
- ----------
Dụ Tư Dực mơ một giấc mộng dài, trong mộng nàng trở về tháng ngày chung sống cùng Giản Tùy Tâm ở Linh Hư Sơn, lần này, nàng không che giấu nội tâm, đem hết tâm tình thổ lộ với thiếu nữ.
Có điều, mộng đẹp đến mấy, cũng có ngày phải tỉnh.
Dụ Tư Dực hôn mê ròng rã năm ngày, lúc này dần dần khôi phục ý thức.
Sắc trời hôm nay thật tốt.
Dụ Tư Dực vừa mở mắt, ánh mặt trời rạng rỡ nghênh tiếp nàng, Kỳ Lân lười biếng nằm úp trên cửa sổ, chẳng biết vì sao, nhìn nó có chút suy yếu, nó vốn mơ hồ sinh ra dáng dấp, thế nào lúc này đã biến thành cái nắm trắng giống như trước.
Gian phòng quen thuộc, bên ngoài cây Thanh Tùng phủ xanh, cao chọc trời.
Ký ức Dụ Tư Dực hơi hỗn loạn, nhất thời cho rằng bản thân trở lại cái ngày Giản Tùy Tâm mới chết.
Lẽ nào cái gọi là sống lại, chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Nàng chống tay muốn ngồi dậy, bỗng đan điền truyền đến cảm giác trống vắng, linh khí trong cơ thể biến mất hơn một nửa, Kim Hoàng vì thiếu hụt linh khí mà ngủ say.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, hồi tưởng lại đêm đó, chỉ nhớ hình ảnh Giản Tùy Tâm nằm trong ngực khóc lóc.
Phải rồi, A Giản đâu?!!
Cùng lúc đó, một trận bước chân thanh thiển truyền đến, cửa trúc kẽo kẹt đẩy ra, thiếu nữ mặc y phục màu vàng bước vào, chính là nữ tử trong lòng nàng - Giản Tùy Tâm.
Thiếu nữ đương nhiên không nghĩ tới, Dụ Tư Dực tỉnh dậy nhanh như vậy, một chân đã bước vào gian phòng, lại muốn chạy trốn.
Hai người mắt đối mắt, nhìn chằm chằm người phía trước, tâm tình vô cùng phức tạp.
"A Giản ---"
Dụ Tư Dực si ngốc lên tiếng, vẻ mặt hổ thẹn bi thương chưa từng có, trong lòng Giản Tùy Tâm cũng bốc lên một luồng chua xót, viền mắt ửng đỏ.
Giản Tùy Tâm do dự một chút, cuối cùng bước lên, không chờ Dụ Tư Dực lên tiếng, liền ủy khuất mở miệng, âm thanh mang theo nức nở.
"Không được gọi tên ta, ta vẫn chưa tha thứ cho nàng!"
"Được, ta không gọi."
Sau cơn hoảng hốt, khoé miệng Dụ Tư Dực lộ ra nụ cười khinh thiển, ánh mắt lặng lẽ ướt.
Lần đầu tiên Dụ Tư Dực rơi nước mắt trước mặt Giản Tùy Tâm.
Người đẹp như vậy, cho dù là khóc, cũng mê hoặc lòng người.
Nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, so với trân châu còn quý giá hơn mấy phần.
Sống hai đời, Giản Tùy Tâm chưa từng thấy Dụ Tư Dực khóc, lúc này tay chân luống cuống, sốt ruột khóc theo.
Lần này, nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, ngập trong nước mắt.
"Nàng, nàng khóc cái gì?"
Giản Tùy Tâm ngồi xuống giường, nội tâm vẫn còn oan ức, nhưng nhiều hơn chính là đau lòng, sau đêm hôm ấy, nàng có thể đoán ra được, lí do Dụ Tư Dực sinh ra tâm Ma, chính là vì nàng.
Thử hỏi Dụ Tư Dực hối hận dằn vặt đến bao nhiêu, mới khiến một người mạnh mẽ như nàng --- cam tâm để tâm Ma khống chế?
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Giản Tùy Tâm vung lên đau đớn, xót xa cho Dụ Tư Dực cũng xót xa cho đoạn tình cảm của hai người.
"Ta khóc cho chính ta, nhu nhược vụng về, rõ ràng yêu một người, lại khiến nàng chịu đủ oan ức thống khổ."
Nhất định nàng bị A Giản lây nhiễm, nước mắt rơi xuống, liền không có cách nào dừng lại? Dụ Tư Dực vừa khóc vừa cười, đưa tay kéo thiếu nữ vào lòng, ôn nhu giúp nàng lau nước mắt.
"Ta không cho phép nàng nói bản thân như vậy!"
Tuy ngoài miệng nói không tha thứ, nhưng trong lòng từ lâu đã quên hết quá khứ.
Trời cao thương xót, cho nàng có cơ hội làm lại tất cả, nàng nên trân trọng.
"Được, không nói."
"Chỉ ta mới được nói nàng như vậy!"
"Được, chỉ mình A Giản mới có thể nói."
Bất luận thiếu nữ nói ra yêu cầy gì, Dụ Tư Dực đều cười cười đáp ứng.
Phải may mắn thế nào, mới được Giản Tùy Tâm yêu thương, một tình cảm thuần túy quý giá.
Hai người ôm nhau rất lâu, nước mắt thiếu nữ dần dần ngưng lại, nói chuyện như đang làm nũng âm thanh mềm mại, nóng bỏng thiêu đốt tâm tư Dụ Tư Dực.
"Ta không muốn nghe, nàng gọi ta là A Giản ---"
Dụ Tư không lên tiếng, siết người trong lòng thật chặt, một lát sau, cánh môi hé mở, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Tâm Tâm."
Hai chữ, bao hàm quá nhiều yêu thương.
Kiếp trước, hết thảy tâm tình không dám thổ lộ, đều giấu vỏn vẹn trong hai chữ này.
Ngày đó, chỉ khi tâm tình không thể kìm nén, Dụ Tư Dực mới gọi danh tự này, bây giờ, tất cả hiểu lầm đã hoá giải, rốt cuộc nàng có thể quang minh chính đại gọi tên người yêu.
Mỗi khi nghe "Tâm Tâm", Giản Tuỳ Tâm đều cảm thấy Dụ Tư Dực đang thổ lộ tình cảm với nàng, nữ nhân nội liễm lạnh lẽo, một khi được phóng thích, yêu thương sẽ cực kỳ nóng bỏng, kịch liệt.
Nàng cao hứng, lại nhớ tới kiếp trước bị người này lừa thảm như vậy, trong lòng còn chút tức giận, bèn sượt sượt nhẹ giọng nói.
"Sau này không được gạt ta, bằng không ta vĩnh viễn không tha thứ cho nàng!"
"Được."
A Giản đồng ý tha thứ cho nàng?
Ý thức được điểm này, Dụ Tư Dực thở phào, khoé miệng không nhịn được vươn lên, thiếu nữ trong ngực thân thể yêu kiều, lôi kéo người ta mềm lòng, đột nhiên cơ thể truyền đến cơn đau nho nhỏ, cơn đau này không giống tâm Ma, nhưng cũng không thể lơ là.
" Cơ thể ta làm sao thế này? Đêm hôm ấy, phát sinh chuyện gì?"
Thiếu nữ nghe xong sắc mặt hơi đổi, con ngươi né qua một tia tự trách, nàng cắn môi dưới, đáp lời.
"Đêm đó, nàng rơi vào ảo cảnh, ta làm cách nào cũng không thể gọi nàng tỉnh dậy, nên, nên ta dùng Độ Linh Thuật --- hút cạn linh khí của nàng."
Dụ Tư Dực nghe thiếu nữ nói vậy, biểu tình bình tĩnh như cũ, tâm Ma và Thanh Tâm quyết liên hệ chặt chẽ, linh khí biến mất, tâm Ma không còn công cụ làm ác, mà kì lạ là bản thân nàng mất hết linh lực vẫn có thể sống sót, Dụ Tư Dực duỗi tay đặt lên cổ tay thiếu nữ, linh khí của Giản Tùy Tâm cạn kiệt, chỉ đủ để duy trì cơ thể.
Chẳng trách, Kỳ Lân suy yếu như vậy.
Cô nương ngốc, vì muốn giữ mạng cho nàng, đem linh khí và Kỳ Lân ép ra khỏi người!
Dụ Tư Dực này có tài cán gì, để xứng đáng nhận tình yêu như vậy?
Dụ Tư Dực á khẩu, thiên ngôn vạn ngữ hoá thành một cái thở dài.
"Nàng giận ta sao?"
Tiểu cô nương thấy người yêu không lên tiếng, cho rằng nàng tức giận.
Linh khí đại diện cho tu vi, linh khí cạn kiệt, tu vi đương nhiên không còn.
Kiếp trước đối với Dụ Tư Dực việc tu luyện là quan trọng nhất, giờ này tu vi tiêu tán, hiển nhiên sẽ tức giận.
"Ta không giận," Dụ Tư Dực nhìn thiếu nữ, đáy mắt chất chứa đau lòng, nửa ngày trôi qua, mở lời thổ lộ: "Chỉ là đang nghĩ, ta thật sự nợ nàng quá nhiều."
Giản Tùy Tâm nghe xong hơi ngưng lại, một lát sau mới hiểu câu nói này có ý nghĩa gì, nàng cười cười, sau đó tiến lên đôi môi đỏ hồng khẽ chạm vào gò má, đỏ mặt nhỏ giọng.
"Dùng cả đời này của nàng, trả cho ta là được rồi."
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản: Thằng ngốc Dụ Tư Dực!
Sư tôn: Này, ta ngu ngốc
Tiểu Giản: Đại người xấu Dụ Tư Dực!
Sư tôn: Này, ta là người xấu
(Bạo số lượng từ rồi, vì lẽ đó chương mới muộn rồi, sau này tận lực sớm một chút)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]