Năm đó Hoả Tu Lan bị Dụ Tư Dực dùng một chiêu đâm nát đan điền, mất hết tu vi, chỉ lưu lại nửa cái mạng, sau nhiều năm gắng gượng kéo dài chút hơi tàn, giờ đây có phần điên điên khùng khùng.
Hoắc Vô Ưu tìm thấy hắn lang thang đầu đường, sau đó dùng xích sắt khoá trong địa lao.
Mặc dù bây giờ Tuy Hoả Tu Lan chỉ là phàm nhân, nhưng vẫn tinh thông kỳ kinh bát mạch.
Giản Tùy Tâm để Hoắc Vô Ưu đứng ở ngoài, một mình đi vào bên trong.
Sau đó xảy ra chuyện gì, không người nào biết được.
Lúc này gà gáy vang mà Giản Tùy Tâm vẫn chưa đi ra, Hoắc Vô Ưu có hơi bận tâm, xoắn xuýt nửa ngày, thấy rằng trời sắp sáng, bèn hướng về địa lao đi đến.
Cánh cửa địa lao mở ra, một nam nhân trung niên đầu tóc rối bời, trên người dơ bẩn, ngã ầm trước cửa, rất đáng sợ.
Hoắc vô ưu nói thầm một tiếng "không được rồi", vội vàng mở xích sắt ra, đưa tay thăm dò hơi thở nam nhân, đúng như dự đoán, đã không còn khí.
"Giản Tùy Tâm!"
Địa lao âm u ẩm ướt, đèn chưa được đốt, chung quanh bóng tối bao trùm.
Hoắc Vô Ưu không biết, rốt cuộc Giản Tùy Tâm muốn làm gì, nàng không dám tùy tiện xông vào, chỉ có thể đứng trước cửa địa lao nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Không khí trầm mặc như cũ, không ai lên tiếng trả lời.
Địa lao rơi vào yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Hoắc Vô Ưu nhìn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572114/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.