"Mỗi khi A Giản nghĩ tới sư tôn, trong lòng đều là ngọt ngào."
Thiếu nữ đỏ mặt, nói ra lời thổ lộ bấy lâu chôn giấu, một đôi mắt sáng lấp lánh, thẹn thùng nhìn người yêu, đáy mắt chất chứa yêu thương nồng ấm.
Lời thổ lộ rõ ràng như thế, ngay cả Dụ Tư Dực nghe xong cũng cảm thấy trên mặt phát nhiệt.
Nàng sững sờ nửa khắc, lúc này làn môi hơi động, nhẹ nhàng theo tiếng.
"Ta cũng vậy."
Mỗi khi nhớ tới nàng, trong lòng lúc nào cũng ngọt ngào.
Giản Tùy Tâm không ngờ nhận được lời đáp trả như vậy, trong lòng tựa như vừa ăn mật ngọt, mỉm cười không hề che giấu.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt ôn nhu, khoé môi mỉm cười, cuối cùng không chịu nổi tấm e thẹn, tiến lên nặn nặn vành tai ửng đỏ.
"Bánh hoa quế, còn không?"
"Có." Thiếu nữ gật gù, kỳ thực giờ Ngọ nàng làm xong bánh hoa quế, sau đó tiến vào gian phòng của Dụ Tư Dực, chính vì nàng muốn đưa bánh cho sư tôn: "Giờ Ngọ ta đưa bánh đến phòng sư tôn, nhưng lúc đó sư tôn còn đang ngủ, ta không tiện lên tiếng quấy rầy."
Dụ Tư Dực chợt hiểu ra, chẳng trách tiểu cô nương buổi trưa hôm nay nằm nhoài trên giường mà ngủ, hoá ra là mang bánh đến cho nàng.
Nói thế này nàng mới nhớ đến, lúc đó bước ra đến cửa, trên bàn quả thật có một cái lộng đựng thức ăn tinh xảo.
"Ta sẽ ăn thật ngon."
Chính tay tiểu đồ đệ làm, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572112/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.