Chương trước
Chương sau
Dáng vẻ nam tử kia rất vội vã, làm như đang đi gặp người có ơn cứu mạng, lúc này nhìn thấy hai vị nữ nhân chỉ vào đèn uyên ương trên tay, còn tưởng các nàng đồng thời nhìn trúng hắn, xoay người một cái, sắc mặt mị mị hướng về phía đại mỹ nhân khuôn mặt bình lặng như nước.

"Cô nương muốn nhận lấy đèn uyên ương này?"

Dụ Tư Dực không biết ý nghĩa của hoa đăng, nhưng nhìn thấy nam tử kia một mặt háo sắc, lông mày vô thức hơi nhíu lên.

Nàng lui về mấy bước, đang muốn từ chối, thì tiểu cô nương từ phía sau vọt ra, không nói hai lời liền vỗ một chưởng, trong miệng còn mắng.

"Cút ngay! Ai muốn đèn của ngươi."

Tu vi của Giản Tùy Tâm còn thấp, năm nay mới chỉ là Linh Sư cấp trung, nhưng gộp lại kiếp trước lẫn kiếp này, công phu tay chân cũng lợi hại hơn một chút, thừa sức đối phó với một nam tử ở nhân gian.

Nam tử nhận đủ một chưởng, Giản Tùy Tâm vẫn cảm thấy chưa đủ, nhớ lại ánh mắt xấu xa thèm khát hắn nhìn Dụ Tư Dực, hận không thể đào con ngươi dâm tà ra khỏi hốc mắt!

"Không muốn thì thôi, đánh người làm gì! Còn không phải tại các ngươi chỉ vào đèn uyên tương của ta."

"Làm phí thì giờ ta tìm ý trung nhân, lão tử còn chưa mắng các ngươi đây!"

"Xem như ta xui xẻo va phải hai lão điên bà các ngươi..."

Nam tử không phục, nằm trên nền đất một tay che ngực kêu đau vừa hùng hổ mắng người, khiến không ít người trên đường chú ý nhìn vào.

Đèn uyên ương ngã lật lại bên chân hắn, ánh nến chiếu rọi sáng một khoảng.

Giản Tùy Tâm cầm đèn hoa sen trong tay, dùng sức rút chuôi đèn ra, sau đó không quan tâm đoàn người to nhỏ nghị luận, trầm mặc từng bước hướng đến nam tử.

"Đánh người thì sao, hôm nay cho dù bản cô nương muốn giết ngươi, cũng chỉ đơn giản giống như giẫm chết một con dế!"

"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"

Nam tử kia chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, rốt cuộc lời mắng trong miệng ngừng lại, nhìn thấy thiếu nữ trong tay cầm chuôi đèn đứng cách hắn ngày càng gần, trong lòng sinh sợ hãi, cầu cứu bốn phương tám hướng, nhưng không một người nào lên tiếng.

Giản Tùy Tâm xoay cánh tay, đưa chuôi đèn nối vào làn mi của nam nhân, người đi đường thấy vậy đều ớn lạnh, cho rằng nam nhân này dây vào nhầm người.

Dụ Tư Dực đứng sau lưng thiếu nữ, không nhìn thấy động tác tay của nàng, lại nhìn thấy sắc mặt người đi đường nhìn nàng ái ngại sợ hãi, đại khái cũng đoán được mấy phần, nàng trầm mặc nửa khắc cuối lên tiếng gọi người dừng lại.

"A Giản, không thể."

Thiếu nữ nghe thấy giọng nói quen thuộc, động tác tay ngừng lại, nửa ngày trôi qua, cuối cùng nghe lời đem chuôi đèn trả về vị trí cũ, nam tử nhân cơ hội bò lên từ mặt đất, đèn uyên ương cũng không thèm nhặt vội vàng trà trộn vào đám người.

Người đi đường thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng không bỏ đi, hết thảy ánh mắt đều đặt lên người hai vị Đại mỹ nhân mỗi người một vẻ khí chất ngời ngời.

Dụ Tư Dực bước tới trước, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo, nàng đảo mắt quét qua đoàn người, chốc lát sau không còn ai dám tiếp tục chờ đợi.

Không giết được nam nhân háo sắc, đương nhiên Giản Tùy Tâm không cam lòng, mặc dù nàng bản tính thuần lương, nhưng có lẽ kiếp trước giết quá nhiều người, cũng vì hoàn cảnh mà dần thay đổi tâm tính, trở thành coi mạng người như cỏ rác.

Nếu kiếp trước, có người dám dùng ánh mắt đó nhìn Dụ Tư Dực, bất luận hắn là ai, nàng liền đoạt mệnh người đó.

"Lúc nãy vì sao tức giận đến như vậy?"

Dụ Tư Dực lấy tay đỡ lấy Giản Tùy Tâm, xoay người về đối diện nàng, bày ra trước mắt là khuôn mặt thiếu nữ rầu rĩ không vui.

Ngày trước tiểu cô nương của nàng lúc nào cũng như một con mèo nhỏ mềm mại, yêu làm nũng, thích rơi nước mắt, không nghĩ đến nàng còn có dáng vẻ hung ác này, giống y như người ở kiếp trước, một khi nổi cơn thịnh nộ, nảy lên ý muốn giết người sẽ lập tức ra tay độc ác, không hề thủ hạ lưu tình, lúc nãy nếu không phải Dụ Tư Dực ngăn nàng lại, chỉ sợ lúc này thi thể nam nhân kia đã phơi trên nền đất.

Giản Tùy Tâm cúi đầu, không chịu trả lời, một tay nhấc đèn hoa sen, tay còn lại giấu trong tay áo nắm thật chặt, nỗi tức giận trong lòng nàng vẫn còn đó, nét mặt so với ngày thường lại thêm phần lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ bé tức giận rồi, đúng là nhìn vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Cái gì mà mèo con, đây rõ ràng là hổ con vừa đánh nhau với người, đến răng nanh cũng chưa thu về.

Dụ Tư Dực nở nụ cười, lên tiếng chọc ghẹo, tiểu cô nương bất mãn nhẹ nhàng làm bộ trừng mắt một cái.

Dụ Tư Dực bị tiểu cô nương trừng mắt nhìn, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

"A Giản ngoan, nói cho sư tôn biết, người kia đã làm gì mà chọc đến ngươi?"

Giản Tùy Tâm cắn môi trầm mặc không nói, lúc nãy nghiêng đầu tránh đi, sư tôn xấu lại ghé sát tai nàng gọi "A Giản ngoan", khiến nội tâm thiếu nữ mềm nhũn mất một nửa, khoé môi buông lỏng, thở hắt ra một hơi rồi nói.

"Đèn uyên ương mang ý nghĩa muốn bày tỏ tâm ý!"

"Chẳng lẽ sư tôn đối với người kia, đối với người kia..."

Tiểu cô nương nói tới đây, lại không thể nói thêm, tầm mắt thoáng nhìn, thấy đèn uyên ương nằm lẻ loi trên đất, cũng không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Dụ Tư Dực, trầm mặc đi đến chỗ đèn uyên ương, một giây sau dùng một cước gọn gàng đạp xuống.

Đèn hoa đăng sáng rỡ diễm lệ nháy mắt biến thành một đống rách nát.

Dụ Tư Dực đứng một bên im lặng thu tất cả vào mắt, tâm trạng có phần rối rắm, chẳng trách A Giản tức giận như vậy, nếu nàng biết được ý đồ của nam nhân kia, chỉ sợ ra tay còn nặng hơn, Dụ Tư Dực bất động xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng đè nén lúng túng, nhấc chân chạy đến bên cạnh tiểu cô nương, kéo người sát vào người nàng, chăm chú nhìn đèn hoa sen, hỏi rõ ràng từng chữ.

"Đèn Uyên Ương là muốn bày tỏ tâm ý --- vậy đèn hoa sen, đại diện cho điều gì?"

Thiếu nữ nghe xong câu hỏi lặng lẽ đỏ mặt, nàng biết tất cả các loại hoa đăng có ý nghĩa gì, nhưng vẫn nhận lấy đèn hoa sen từ tay Dụ Tư Dực, lúc này bị hỏi như vậy, giống như tiểu tặc bị bắt tại trận, luống cuống không biết làm thế nào mới phải.

Bầu không khí tràn ngập ám muội kì quặc, cả hai không ai nói thêm lời nào, thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng Giản Tùy Tâm không thể tiếp tục chịu đựng bầu không khí này, nàng đem đèn hoa đăng nhét vào tay Dụ Tư Dực, ném lại phía sau một câu: "Sư tôn ở đây chờ ta", rồi chạy đến chỗ tiểu thương bán hoa đăng.

Chờ đến khi Giản Tùy Tâm quay lại, trong tay ôm đủ loại đèn nào đèn hoa sen, đèn đỏ, đèn uyên ương, đèn đồng tâm kết...Hầu như đã mua tất cả các loại, bởi vì chạy đi quá nhanh, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, lời nói ra đứt quãng.

"Sư tôn, người muốn biết ý nghĩa của đèn nào..."

Nàng muốn dùng biện pháp này để che dấu tâm tư, đem tất cả hoa đăng đến đây thế này, nhất định sư tôn sẽ không hỏi đến đèn hoa sen.

"Đèn hoa sen là ý gì?"

Dụ Tư Dực mỉm cười, đưa đèn hoa sen trong tay lên lắc lắc, muốn trêu tiểu đồ đệ.

"Đèn hoa sen...ý nghĩa cầu yêu."

"Vậy đèn đồng kết tâm?"

"Đồng tâm kết ngụ ý...Một đời một kiếp một đôi..."

Như vậy a --- khoé mắt Dụ Tư Dực cong lên, thấy tiểu đồ đệ vẫn cúi đầu không dám nhìn, nữ tử đưa tay chọn ra đèn đồng tâm kết, từ tốn nói.

"Ý nghĩa của hoa đăng này không tệ."

Lúc này tay trái trao đèn hoa sen cho tiểu đồ đệ, tay phải chọn ra đèn đồng tâm kết, trên mặt còn mang theo ý cười lộ liễu, ai không biết còn cho rằng nàng vừa được người thương thổ lộ.

Mà Giản Tùy Tâm thấy Dụ Tư Lực lấy hoa đăng đi, sắc mặt triệt để đỏ chót.

Hai nàng tuy ái mộ lẫn nhau nhưng lại lo phần tình cảm này sẽ doạ đối phương chạy mất, cũng không dám trực tiếp bày tỏ, chỉ đành nhân lúc diễn ra lễ thất tịch, dựa vào đôi lời trêu đùa ám muội, đem yêu thương ẩn sâu nơi đáy lòng lén lút biểu lộ vài phần.

Tặng hoa đăng chỉ là bước đầu tiên, bất luận người nhận là nam hay nữ, chỉ khi đem hoa đăng này thả ra ngoài mới có thể khiến thần tiên chưởng quản nhân duyên nhìn thấy.

Bên tai tiếng rao bán chen chúc náo nhiệt, tình cờ còn có thể nghe được giọng nói nam nữ thấp giọng tâm tình, càng khiến tình ý trong lòng các nàng cuộn trào mạnh mẽ, Dụ Tư Dực ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại một hoa đăng tinh xảo hướng về Ngân Nguyệt bay đi, Đèn hoa đăng cách trăng càng gần thì trở nên nhỏ bé hơn một phần, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.

Mấy trăm cái hoa đăng tung bay trong bầu trời đêm, tựa như những viên ngọc kiên cường loé sáng, không chỉ đẹp mà còn có hàm ý tốt đẹp, thời khắc này Dụ Tư Dực hiểu ra, vì sao nam nữ trên thế gian đều mong chờ Thất Tịch.

Bởi vì ngày này, mới có thể cho phép bọn họ tự do mang đến tình yêu và hy vọng.

Hoa đăng trong tay chiếu rọi, ánh nến huy hoàng lấp lánh, cũng giúp Dụ Tư Dực hiểu được phần nào tâm tư của Giản Tùy Tâm, nàng quay đầu lại nhìn tiểu đồ đệ một chút, thấy người kia ôm đầy hoa đăng trong ngực, khuôn mặt đỏ ngầu, vừa thẹn thùng vừa ngoan ngoãn, khiến lòng Dụ Tư Dực mềm nhũn.

"A Giản, ngươi xem."

Thanh âm nữ tử theo gió nhẹ nhàng truyền đến bên tai, Giản Tùy Tâm nhìn theo tầm mắt của nàng, ngước mắt nhìn lên, nhất thời ngây người, kia là...Hoa đăng phủ kín bầu trời đêm, thiếu nữ nhìn hồi lâu mới hồi thần.

"Thật đẹp."

Giản Tùy Tâm bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt mê hoặc, nàng lên tiếng cảm thán, chẳng trách Dụ Thi Linh luôn nói, nhân thế tuy có nhiều ngày lễ nhưng chỉ có thất tịch là thú vị nhất.

"Chúng ta cũng thả đèn thôi!"

Dụ Tư Dực nhìn dáng vẻ ngây ngốc của tiểu đồ đệ cười khẽ, đôi con ngươi chứa đựng ôn nhu, nhấc theo hai cái hoa đăng dẫn đường.

Chúng ta...Thả đèn?

Giản Tùy Tâm bất động nửa khắc, thầm nghĩ, chỉ khi nhận đèn của người trong lòng thả ra mới có tác dụng!

Theo lý thuyết, chuyện thả hoa đăng rất đơn giản không có gì thú vị.

Nhưng hiếm thấy Dụ Tư Dực lại hứng thú như vậy, nàng không nỡ làm nữ nhân mất vui, vẫn là cười khúc khích đuổi theo.

Càng không cần phải nói, nàng vô cùng muốn tự tay thả đèn hoa sen mà sư tôn "Trao" cho nàng.

Địa điểm thả đèn là bờ sông, cũng nói nếu người nào không muốn tiếp tục đoạn nhân duyên, liền trực tiếp ném hoa đăng xuống sông, ý nói tình nghĩa vừa tan, ngày sau hai bên không còn vướng bận.

Dụ Tư Dực theo dòng người chậm rãi hướng về bờ sông, phát hiện giữa sông có người một mình thả mấy chục cái hoa đăng, chưa từng nghĩ qua, nam nữ chốn nhân gian xem tình ái là trò đùa, hoa đăng chứa đựng nhu tình mật ý, người giữ ta giữ, thời điểm thả đèn cả hai cùng buông tay không hề lưu luyến.

Nàng muốn thả đèn, lại nhìn thấy một nữ tử nhỏ nhắn ngồi bên bờ sông Tiểu Thạch, nữ tử này chỉ hơn hai mươi tuổi, có vẻ đang hết sức tức giận, cầm đèn hoa sen trong tay ném thẳng xuống sông, giường như chưa hả dạ còn nhặt tảng đá bên cạnh hướng về con sông ném lên hoa đăng, Dụ tư Dực thấy vậy khẽ cau mày.

Nữ tử kia đập phá mấy lần, rồi vỗ vỗ tay đỡ đầu gối đứng lên, vì trời rất tối, Dụ Tư Dực đứng cách đó một khoảng không nhìn thấy rõ, nhưng quần áo trên người nữ tử càng nhìn càng thấy quen mắt, nàng chưa kịp nghĩ ra người này là ai, bên tai đã truyền đến tiếng nói lanh lảnh, lo lắng của tiểu cô nương, khiến nội tâm Dụ Tư Dực hơi hồi hộp, bất an.

"Người kia...Không phải Thi Linh tỷ tỷ sao?"

- -----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thức đêm đảng phúc lợi ~~~

Cho đại gia thêm chương (nhanh lên một chút khen ta!)

Ngày mai như thường lệ chương mới, thế nhưng thời gian không bảo đảm, khả năng buổi chiều khả năng buổi tối

Một nho nhỏ kịch thấu: Biểu muội CP sắp lên sân khấu rồi ~~~~ Ma giới một cái khác đại ma đầu, danh tiếng vang dội đến chỉ đứng sau Tiểu Giản

Nhỏ giọng tất tất: Dụ gia này hai tỷ muội cũng thật là lợi hại a, nghe đồn trung ma đầu thu gặt ky chính là như vậy thôi

(Phó CP phân cảnh sẽ không rất nhiều, một khi xuất hiện nào đó chương phó CP độ dài lớn, ta sẽ ở tiêu đề ghi chú rõ, xin mọi người yên tâm quan sát rồi)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.