Ba tháng đối với tu sĩ là khoảng thời gian ngắn đến không thể ngắn hơn, nhưng lại đủ khiến Dụ Tư Dực nâng tu vi từ Đại Năng cảnh cấp thấp thăng lên Đại Năng cảnh cấp trung, tu vi lúc này tuy không thể so sánh với đời trước, nhưng khi đối mặt với vạn ách linh xà kia thì cơ hội sống sót vẫn cao hơn một chút.
Nếu không phải vì Kinh Hàn Ngọc, Dụ Tư Dực nhất định không mạo hiểm khiêu khích Linh xà, nhớ tới Chúc Long trong thân thể tiểu hài, nàng cảm thấy thập phần lo lắng.
Nữ tử âm khí nặng, mà Kinh Hàn Ngọc là Thượng cổ bảo khí mang tính dương, nếu tiểu hài mang nó bên người, ngày sau Chúc Long thức tỉnh, cũng có đủ thời gian cho nàng thoát thân.
Tĩnh tâm bế quan ba tháng, cái Dụ Tư Dực nhớ nhất, không gì khác ngoài tiểu hài nhi ở nhà.
Cũng không biết A Giản có nhớ nàng hay không, thiếu nữ tự suy đoán mà không nhịn được cười, phỏng chừng sẽ có chút nhớ nhung đi, tiểu hài tính cách ngang ngược, dù có nhớ cũng mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Dụ Tư Dực bước ra từ phía sau núi, trong lòng nhớ tới người kia, khoé miệng bất giác vươn lên, không kiềm chế nổi muốn lập tức quay trở về trút hết tâm tình.
Phòng tu luyện ngăn với bên ngoài bởi cửa đá vững chắc, bóng tối bao trùm, nàng vung tay phải, cửa đá liền theo lệnh mở ra, ánh mặt trời len lỏi chiếu vào, báo hiệu hôm nay khí trời rất tốt, khiến tâm tình của nàng càng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572050/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.