Chương trước
Chương sau
Dụ Tư Dực và Tuần Thiên Tinh rời đi, Giản Tùy Tâm trốn ở phía sau cánh cửa, thấy bóng lưng hai vị giai nhân xa dần, tự nhủ bản thân không xứng, viền mắt có chút ửng đỏ, nhớ tới đêm đó... Trong lòng càng khó chịu, cuối cùng ôm đầu gối ngồi thụp xuống đất, mãi đến khi tấm lưng kia biến mất mới thu hồi tầm mắt.

Dụ Thi Linh làm sao biết tiểu hài trốn trong góc tối, tìm thế nào cũng không tìm thấy, mới trở về phòng lấy thuốc, quay lại đã không thấy tiểu hài đâu! Vừa lo lắng vừa sợ, chỉ lo tiểu cô nương lại vụng trộm chạy trốn, mãi đến khi gia nhân quét rác, nói rằng thấy một tiểu hài ngồi xổm ở cửa sau, trông rất giống Giản cô nương, lúc này nàng mới cầm thuốc chạy tới.

Trên người tiểu hài vẫn mặc y phục sáng nay, ngồi thụp dưới đất cũng không chê bẩn, chẳng hay bị cái gì đả kích, cái đầu nhỏ nằm trên cánh tay không nhúc nhích, đôi mắt trong veo như nước thất thần nhìn chằm chằm xuyên qua khe cửa, Dụ Thi Linh nhìn thấy dáng vẻ này không nỡ buông lời trách cứ, do dự nửa ngày, trực tiếp ngồi xuống nền đất bên cạnh nàng.

"Không nỡ xa sư phụ của ngươi nhỉ?"

Tiểu hài nhi rõ ràng nghe thấy, nhưng không phản ứng, vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.

"Đúng là chỉ được cái mạnh miệng," Thi Linh thấy nàng không trả lời cũng không tức giận, ngược lại cười cười, "Nếu đã không nỡ sao còn chạy, ngươi không biết lúc ấy biểu tỷ có rất nhiều lo lắng sao?"

Lời này rốt cuộc làm Giản Tùy Tâm nổi lên chút tinh thần, cái đầu nhỏ trên cánh tay hơi quay lại, tầm mắt phóng tới trên người Dụ Thi Linh, tựa hồ đang chờ nàng nói tiếp.

"Hôm qua biểu tỷ đến Diệu Xuân Quán đón ta về, trên đường tỷ muội tâm sự chuyện sư đồ hai người, còn nói về nhà liền muốn đưa ngươi giới thiệu với đại gia."

"Tuy không nói, nhưng ta biết trong lòng nàng rất cao hứng, ngươi thì tốt rồi, lại nhân lúc nàng không có nhà len lén chạy trốn."

"Ta đây là lần đầu tiên trông thấy nàng ta như vậy, Nguyên Thư Nguyên Họa đều bị nàng dọa khóc, cũng may cuối cùng có thể đem ngươi trở về, nếu không phải vậy còn không biết sẽ ồn ào đến mức nào..."

Dụ Thi Linh thở dài lắc đầu, trong giọng nói có chút khẩn trương, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Giản Tùy Tâm, mới phát hiện nàng đang nghiêm túc lắng nghe, không khỏi khẽ cười lại nói.

"Từ lúc ngươi xuất hiện, biểu tỷ cười ngày càng nhiều hơn, từ trước đến nay nàng không gần gũi người khác, nhưng đối với ngươi lại vô cùng tốt ---

Ngày sau phải cố gắng nghe lời nàng, không thể phụ tâm ý của nàng đối với ngươi."

Tâm ý...Lời này có chút khiến Giản Tùy Tâm mơ màng, vành tai nóng lên, Dụ Tư Dực đối tốt với nàng không phải nàng không cảm giác được, nhưng lời này nghe từ miệng người nói ra ý nghĩa trở nên hơi khác, nàng áp mặt trên tay lẳng lặng nghe, giống như không hề để ý thấy một vệt hồng hào lặng lẽ leo lên khuôn mặt nhỏ.

Dụ Thi Linh thấy nàng không đáp, hỏi lại một câu, "Lời ta vừa nói, ngươi nghe có hiểu?"

Tiểu hài nhấp nháy mắt mấy cái, đem đầu dơ lên, gật gật đáp lại, hai bím tóc xinh xắn theo động tác đầu vẫy vẫy, ngoan ngoãn đáng yêu, thật đúng là khuôn mặt tinh xảo khiến người khác động lòng, Dụ Thi Linh thấy vậy trong lòng dâng lên yêu thích, giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ, lại không khách khí nhìn đăm đăm gương mặt tiểu cô nương.

Động tác tay vô cùng tự nhiên, trên mặt cũng là nụ cười chân thực, Giản Tùy Tâm hơi thay đổi sắc mặt, đây là biểu muội của Dụ Tư Dực, đành cất dấu bàn tay không an phận, để mặc nàng thao túng.

Đại Ma đầu - Giản Tùy Tâm, từng giết người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác, hiện tại lại để một tiểu hài tùy tiện vò đầu cừu nhỏ, dù ai nhìn thấy cũng chẳng thể tin.

"Đây là tân dược biểu tỷ lấy về từ hôm qua, công dụng lớn hơn Tê Ngưu giác rất nhiều, không quá ba ngày, tổn thương của ngươi sẽ bình phục."

"Ngươi ngồi lại đây chút, ta giúp ngươi bôi thuốc."

Giản Tùy Tâm bị vết thương ở cằm dằn vặt lâu nay, ăn uống phải kiêng cử, cũng không thể nói, hiện giờ thuốc này có thể rất nhanh khiến thương thế bình phục, nàng cũng không khách khí, phủi mông một cái đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Dụ Thi Linh, đưa một tấm khuôn mặt không cảm xúc tới.

Dụ Thi Linh dùng ngón tay trỏ lấy thuốc mỡ, cẩn thận từng li từng tí hướng về cằm tiểu hài mà bôi, đem thuốc phủ kín cằm, lại dùng linh khí hòa cao thuốc trộn lẫn vào xương, tu vi của nàng không cao, linh khí ít ỏi, hành động xong trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Chung quanh tôi tớ qua lại, hiếu kì nhìn vào, đều vội vã lướt qua, không ai quấy rầy hai tiểu cô nương.

"Đỡ hơn chút nào không?"

Dụ Thi Linh đợi khi hô hấp trở lại bình thường đã lên tiếng dò hỏi, cái hộp nhỏ mà Chu Hòa Xuân cho nàng là dùng cốt Giao Long nấu thành, chuyên dùng điều trị tổn thương cho xương, Tê Ngưu giác hoàn toàn không thể so sánh.

Mùi cao thuốc nhàn nhạt ngập tràn ở chóp mũi, Giản Tùy Tâm nhìn ánh mắt chân thành của nữ hài, trong lòng sinh ra cảm giác khó nói, nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc được người nhà Dụ Tư Dực quan tâm, ví dụ như Phùng Kha, Dụ Thi Linh.

Nàng hơi giương môi ra, cơn đau từ xương vỡ trên cằm quả nhiên có chút thay đổi, cảm giác đã tốt hơn nhiều, suýt nữa quên mất mà há miệng, Dụ Thi Linh thấy vậy, vội màng ngăn lại.

"Ba ngày đầu dùng tân dược là khoảng thời gian mấu chốt, tuyệt đối không thể mở miệng!"

Giản Tùy Tâm hồi phục tin thần, ngoan ngoãn khép môi, Dụ Thi Linh thấy bộ dạng này, nhịn không được lại duỗi tay đưa lên đầu tiểu hài vỗ vỗ, miệng còn nói.

"Tiểu Giản thật rất nghe lời."

Con ngươi sững lại, Giản Tùy Tâm không rõ trong lòng có bao nhiêu loại tâm tình chen lẫn, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh, tiếp nhận lời khích lệ này.

Nghe lời cũng được, nơi này là Dụ gia, ta có thể không nghe sao?

Nàng thở dài, lui về sau hai bước, thoát khỏi "Ma trảo" dưới tay Dụ Thi Linh, xoay người bước vào đại sảnh, cửa mở ra va vào thân hình hai nam tử cao lớn, một người trong đó chính là Dụ Văn Kỳ, mà một kẻ khác, là Quán chủ Diệu Xuân Quán - Chu Hòa Xuân.

- ---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan với Giản sau khi sống lại lựa chọn ở lại Dụ gia bên người

Tác giả muốn giải thích một chút:

Xem tới đây độc giả, đại khái đối với Giản người thiết có nhất định hiểu rõ, nàng vốn là là chết ở thai bên trong, Giản phụ Giản mẫu hi sinh hai người mệnh mới làm cho nàng còn sống (Điểm ấy Tiểu Giản tự mình biết, cho nên nàng sâu trong nội tâm cũng cho là mình là không rõ người, không xứng sống trên đời)

Khi còn bé bị Hỏa đưa vào Ma giới, tu ma công, nàng bản tính thiện lương, nhưng sửa chữa thế gian tối ác độc công pháp (Có thể bị thế nhân xưng là ma đầu, các độc giả mời tự mình tưởng tượng một chút nàng đem bao nhiêu Đạo tu Ma tu hút thành thây khô)

Sau đó vì Dụ lui ra Ma giới (Đồng thời hứa hẹn ngày sau sẽ không sử dụng ma công)

Giản gia cũng phát hiện nàng chính là Chúc Long chi chủ, mỗi người đều muốn nàng chết (Nàng chết rồi, Chúc Long mới sẽ một lần nữa giáng sinh),truy sát nàng mấy chục năm

Sở có người muốn nàng chết, đối với nàng tâm tình của chính mình có thể không có ảnh hưởng sao? Sinh ra liền hại chết cha mẹ, lại gϊếŧ nhiều người như vậy, bản thân nàng đều cảm giác mình người như thế chết rồi đáng đời!

Dụ tuy rằng không có biểu lộ, nhưng đối với Giản là từng điểm từng điểm dung túng, cho phép nàng vào ở Linh Hư Sơn, cũng là đang bảo vệ nàng, sau văn cũng sẽ nhắc nhở, Dụ kiếp trước thực tế đã cứu giản nhiều lần

Vì lẽ đó mặc dù bị dụ gϊếŧ, Giản trong lòng thậm chí là tán đồng, trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu sự thù hận (Bởi vì nàng cảm giác mình không xứng sống trên đời),càng nhiều chính là thất vọng (Thất vọng chí tử đều không có từng chiếm được Dụ yêu)

Sau khi sống lại, nàng chưa tu ma công, kiếp trước những kia bị nàng gϊếŧ chết người vô tội cũng còn sống sót, này bao nhiêu giảm bớt nàng phụ tội cảm, nhưng này chút thống khổ ký ức còn tại trong đầu, bị sư phụ gϊếŧ, bị ca ca gϊếŧ, tất cả mọi người đều muốn nàng chết, vậy thì tạo nên nàng hết sức khát vọng bị yêu tính cách, dụ đối với nàng được, nàng như vậy tính cách có thể cự tuyệt sao? Cho dù biết người này kiếp trước gϊếŧ mình, nàng vẫn không nỡ bỏ phần này sưởi ấm (Có lẽ có bộ phận độc giả lý giải vì "Tiện")

Giản người thiết chính là như vậy, không nên nói nữa không phù hợp nhân vật tính cách, hơn nữa nàng ở lại Dụ gia cũng không hoàn toàn là vì Dụ, nàng người mang Kỳ Lân, lại không thể tu luyện, rời đi Dụ gia nói không chắc lại cũng bị người khác chộp tới, vạn nhất đi lên trước thế lão Lộ, ngươi cảm thấy Tiểu Giản sẽ nguyện ý sao?

Nói tương đối loạn, hi vọng đại gia lý giải

Xem văn vui vẻ _(:з" ∠)_ Hoa Hoa đưa cho các ngươi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.