“Được, ta đồng ý với ngươi. Vậy bây giờ ta sẽ gọi Lý Cổn Vũ dẫn người đi bắt tiểu tử kia.” La Đại Vĩ thấy cha hắn đồng ý, mặt đầy hưng phấn nói. “Gấp gì mà gấp! Đã nói bắt người không phải chuyện tùy tiện đâu. Bảo Lý Cổn Vũ tính toán cẩn thận, tìm một cái cớ thật tốt, đừng để đến lúc đó lại bị động như lần trước.” La Chí Cương thấy con trai sốt ruột như khỉ, nhịn không được trầm mặt trách mắng nói. “Được thôi. Nhưng mà cha, cha có phải hay không quá cẩn thận rồi? Không có Tần Lam, Hạ Vân Kiệt một người làm công ở quán bar còn có thể lật trời được sao?” La Đại Vĩ nghe vậy gật đầu, sau đó không cho là đúng nói. “Ngươi hiểu cái gì? Cẩn tắc vô áy náy! Đừng quên, lần trước ngươi chính là chịu thiệt thòi vì chuyện này.” La Chí Cương nói. La Chí Cương vừa nói như vậy, La Đại Vĩ ngược lại không lời nào để phản bác, khẽ “ồ” một tiếng, xoay người ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng. “Cha ta nói rồi, bảo ngươi tính toán cẩn thận, rồi hãy ra tay bắt người, thật ra theo ta thì chẳng phải chỉ là một người làm công ở quán bar thôi sao? Bắt hắn còn cần vòng vo như vậy sao?” La Đại Vĩ trở lại phòng làm việc của đội trưởng trị an, đặt mông ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá Trung Hoa mềm, ném cho Lý Cổn Vũ một điếu, bản thân hắn cũng rút một điếu ngậm lên môi. “Cha ngươi quả nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805233/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.