Điện thoại là của cha Tần Lam, Tần Diệc Viễn gọi đến. Tần Diệc Viễn là tổng giám đốc một công ty quốc doanh, vốn dĩ năm sau mới phải lui về tuyến hai, nhưng vì chuyện này bây giờ ông đã sớm lui về tuyến hai, từ tổng giám đốc trở thành Chủ tịch công đoàn của công ty. “Tần Lam, ba thật ra cũng không sao cả, dù sao cũng đã nhiều tuổi rồi, nghỉ thì cứ nghỉ thôi. Nhưng nhị thúc của con, còn có ca ca đệ đệ của con, con cũng phải nghĩ cho bọn họ chứ. Hơn nữa Lữ Đông Nghĩa người này cũng không tệ, con hà cớ gì phải cố chấp như vậy chứ?” Trong điện thoại vang lên giọng nói trách móc khó hiểu của cha nàng. Vì chuyện này, Tần Diệc Viễn đã mắng nàng không ít lần, nhưng giờ đây ngay cả sức lực để mắng cũng không còn nữa. “Ba, con hiểu rồi, để con suy nghĩ lại một chút.” Tần Lam vừa nói liền cúp điện thoại, nhưng nước mắt lại nhịn không được chảy xuống, rồi tí tách rơi vào trong cà phê, bắn tung tóe những giọt cà phê đắng chát. “Lẽ nào mình thật sự phải gả cho hắn sao? Gả cho tên hỗn đản đó sao?” Tần Lam không đi lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, chỉ tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục tự hỏi mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chết lặng nhìn dòng người trên phố qua lại, không biết vì sao Tần Lam đột nhiên nghĩ tới Hạ Vân Kiệt. Cái đại nam hài từng cùng nàng ngắm mặt trời mọc, cái đại nam hài có lồng ngực vạm vỡ ấm áp kia. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805232/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.