Khi Diệp Phiêu Diêu nhìn thấy Thẩm Mộ Ca, nàng ngồi ngẩn người bên cạnh bàn, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt bàn, nhưng không hề có tiêu điểm. Diệp Phiêu Diêu bước vào gian phòng, nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng lập tức hóa thành thương tiếc, bước nhanh tới, hai tay ôn nhu nâng mặt Thẩm Mộ Ca lên, khuôn mặt tuyệt trần mang theo hai hàng lệ.
“Mộ Ca!” Diệp Phiêu Diêu đã nghe chuyện ở Thăng Bình Cung, nàng hiểu cảm thụ của Thẩm Mộ Ca.
Thẩm Mộ Ca mờ mịt nhìn Diệp Phiêu Diêu, trong lòng đau đớn, tựa hồ đã mất hết cảm giác. Nàng không biết tại sao bản thân muốn rơi lệ, và có nên rơi lệ hay không? Chỉ là khoảng khắc thấy Diệp Phiêu Diêu, bắt gặp ánh mắt thâm tình, thì lệ như nước vỡ đê.
“Có phải ta đã làm sai? Thật ra ta không muốn Phụ Hoàng chết, vốn định có được ngọc tỷ truyền quốc sẽ tôn Phụ Hoàng lên làm Thái Thượng Hoàng. Không nghĩ tới, không nghĩ tới, người thường ngày luyến tiếc sinh mệnh như vậy lại vì một cây đuốc…” Thẩm Mộ Ca khóc thê lương, đứt quãng nói.
Diệp Phiêu Diêu không nói một lời, ngón tay cẩn thận từng li từng tí vì nàng lau nước mắt. Khuôn mặt này, gầy hơn mấy ngày trước, sắc mặt này, trắng xanh hơn trước rất nhiều. Tuy không có ai nói rõ tột cùng Thẩm Mộ Ca phải trải qua cái gì mới có thể cứu nàng ra. Nhưng Diệp Phiêu Diêu biết, người nàng yêu tha thiết đã phải chịu sự dày vò của nội tâm. Hơn nữa thời khắc này phải chịu đựng thêm nỗi đau mất người thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176190/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.