Edit: Thanh Hưng
Bên đầu điện thoại kia, Trầm Trọng Tuân nghe ra cảm xúc của cô không tốt, hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lâm Sơ lấy lại tinh thần: “Không có gì!” Cô vặn đầu ngón tay, không biết có nên nên nói chuyện này cho Trầm Trọng Tuân không, trong đầu đột nhiên vang lên những lời Dương Thuần Bối nói với cô: “Cô còn có quản lí Trầm che chở cho cô, anh ấy là con trai của Trầm tổng”, nếu như nói cho anh biết, anh sẽ vì mình mà ra mặt sao?
Nhưng như vậy thì thứ nhất, lại thật như lời Dương Thuần Bối nói, giống như Lâm Sơ cô đã tìm được núi dựa chân chính, sau đó cũng sẽ có nhiều lời đồn đại truyền khắp đơn vị hơn.
Nhưng nếu gạt Trầm Trọng Tuân, một mình chịu đựng phần uất ức này, Lâm Sơ lại cảm thấy không cần thiết, cô đã đồng ý qua lại với Trầm Trọng Tuân, thì tại sao không để cho anh chia sẻ phiền não với mình, dù là núi dựa thì thế nào, cho tới bây giờ cô đều không phải là người thanh cao, cần gì phải cố làm ra vẻ thanh cao, nhưng Trầm Trọng Tuân có thể nghĩ xấu về cô hay không?
Đang do dự không quyết, đã lại nghe thấy Trầm Trọng Tuân nói: "Như vậy, em đến nội thành thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em, anh còn có việc bận, cúp trước nhé."
Lâm Sơ há miệng, không còn kịp nói thêm gì nữa, đầu kia đã chỉ còn lại âm thanh tút tút dồn dập, cô lại không khỏi thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-co-nuong-thanh-tu-ky/3237673/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.