🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: YeeYuan
Vừa xuống lầu đã thấy Tư Đồ Lỗi đang gọi điện thoại, hắn nhìn thấy Dương Quang thì vẫy tay, sau đó nói với người trong điện thoại: "Người đến rồi, có gì mày nói trực tiếp đi!" Rồi đưa điện thoại cho Dương Quang.
Tư Đồ Lỗi nói: "Điện thoại của Thiệu Phong, tao gửi hai tấm hình hiện tại của Hi Ngôn cho nó." Cho dù cố ý hay vô ý, Thiệu Phong thân là người gây họa có quyền biết kết quả.
Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi một cái rồi nhận điện thoại.
"Dương Quang?"
"Ừ, tao đây."
Thiệu Phong nói: "Giúp tao nói với Hi Ngôn một tiếng xin lỗi." Tuy rằng y nên tự mình gọi điện cho đứa nhỏ kia, nhưng y nghĩ có lẽ Dương Hi Ngôn cũng chỉ đáp lại một câu 'không sao.' mà thôi.
Kỳ thật kết quả như vậy y đã dự đoán trước được trong quá trình thương lượng với Nghiêm Phong. Thiệu Phong cũng không cho rằng bọn ông chủ Giải làm sai, trong điều kiện tàn khốc nhất mới có thể bức ra được nội tâm chân thật của một người.
Nhưng với thân phận là bạn của Dương Quang, y tự chủ trương, hơn nữa còn tổn thương Dương Hi Ngôn, đây cũng là sự thật.
Nhìn Tư Đồ Lỗi đang tháo băng gạc trên người Dương Hi Ngôn, Dương Quang nói: "Ừ, tao sẽ nói với nhóc, nhóc không trách mày đâu."
"Vậy còn mày, Dương Quang?"
"Tao?" Dương Quang cười cười nói: "Đương nhiên tao cũng không trách mày."
"Không phải, tao đang hỏi quyết định của mày là gì?"
"Quyết định..."
Thở dài một tiếng, chỉ thấy Tư Đồ Lỗi và Dương Hi Ngôn ở bên kia đều xoay đầu nhìn hắn.
Tư Đồ Lỗi chỉ xoay sang nhìn hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, động tác thay thuốc cũng không dừng lại, mà Dương Hi Ngôn lại chăm chú nhìn hắn, trầm mặc, bất an.
Dương Quang chú ý đến bàn tay nắm chặt lấy mép sô pha của cậu, hắn ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ một cái, lại hỏi Thiệu Phong một câu không liên quan: "Nhanh nhất là hôm nào mày về đến?"
"Nhanh nhất?" Thiệu Phong chợt ngừng, phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng vài người nói chuyện, một lúc sau y mới nói: "Nhanh nhất là một tháng nữa."
"Vậy đợi thêm một tháng rưỡi nữa đi." Dương Quang nói: "Đợi mày về, mấy người chúng ta tụ họp."
"Được." Thiệu Phong hiểu ý hắn, cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh nhẹn ngắt điện thoại.
"Hi Ngôn." Cúp điện thoại rồi, Dương Quang ngồi xuống sô pha đối diện với Dương Hi Ngôn, đón lấy tầm mắt của cậu, hắn nói: "Chuyện lần này tôi nên giải thích với nhóc." Sau đó hắn kể lại toàn bộ quá trình vài ngày mất tích cho đứa nhỏ.
Thấy dáng vẻ tựa hồ vẫn có chút ngơ ngẩn của đứa nhỏ, Dương Quang nói: "Chú Thiệu của nhóc nhờ tôi xin lỗi nhóc một tiếng." Dương Quang nghĩ, có lẽ bản thân hắn cũng nên nói lời xin lỗi với đứa nhỏ này. Nếu bản thân hắn đủ quyết đoán, bạn bè hắn cũng không cần phải lo lắng, sau đó làm ra chuyện ầm ĩ thế này.
Nhưng xin lỗi có thể giải quyết được gì sao?
Nhìn Dương Hi Ngôn gầy đến trơ xương, trong mắt Dương Quang là sự thương tiếc chính bản thân hắn cũng không biết. Đứa nhỏ này ăn khổ vì hắn, chỉ một câu xin lỗi đơn giản có thể xóa đi được sao?
Vừa nãy Thiệu Phong hỏi quyết định của hắn, sở dĩ Dương Quang không trả lời cũng vì hắn còn chưa nghĩ xong bản thân nên trả lời thế nào.
Đứa nhỏ cần có thời gian để liếm láp vết thương sau chuyện lần này, mà hắn, cũng cần thời gian để suy ngẫm lại tâm tư của mình.
"Không sao." Đối với sự việc Thiệu Phong khởi xướng lần này, Dương Hi Ngôn không hề có chút oán giận nào. Trừ bỏ Dương Quang, người cậu quen thuộc nhất là Thiệu Phong, cậu biết Thiệu Phong nhất định muốn giúp mình nên mới làm ra chuyện này.
Cho dù Dương Hi Ngôn biết từ đầu đến cuối mình đều bị trêu đùa lừa gạt, nhưng cậu không hề để ý, chuyện cậu để ý là... "Chú hai, chú không muốn trốn con, đúng không?"
"Đúng, tôi nói rồi, cho dù tôi hi vọng nhóc có thể thay đổi, cũng không sử dụng phương pháp cực đoan thế này."
Dương Hi Ngôn vốn còn định hỏi gì đó, bởi vì câu này của hắn mà trầm mặc, một chút tia sáng vừa ngưng tụ trong mắt lại lặng yên tối xuống.
Thì ra, vẫn không có gì thay đổi cả.
"Có quyết định rồi?"
Sau khi thay thuốc cho Dương Hi Ngôn xong, thấy Dương Quang đã đuổi cậu đi ngủ, Tư Đồ Lỗi mới hỏi hắn: "Vẫn quyết định đưa nhóc đi?" Hắn cho rằng những lời muốn nói lại thôi khi nãy với Thiệu Phong là vì e ngại có mặt Dương Hi Ngôn nên mới không nói ra.
Không ngờ Dương Quang liếc hắn một cái rồi hỏi ngược lại: "Ai nói tao muốn đưa nhóc đi?"
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tư Đồ Lỗi, Dương Quang không vui nói: "Tao chỉ mất tích, không phải chết, mới vài ngày thôi mà người giao cho tụi mày lại trở thành thế này, làm sao tao có thể yên tâm đưa nhóc đi?"
"Tao hết sức rồi." Tư Đồ Lỗi bĩu môi, nén giận nói: "Bọn nó còn gạt cả tao, nếu không phải tao vừa rời khỏi phòng nghiên cứu rồi được báo tin, tình trạng hiện tại của Hi Ngôn còn kém hơn nữa."
"Tao cảm thấy..." Thấy Dương Quang trầm mặc không nói, Tư Đồ Lỗi có chút lưỡng lự hỏi: "Dương Quang, thật ra mày không ghét Hi Ngôn đến vậy, đúng không?"
"Đương nhiên tao không ghét nhóc rồi! Mày kết luận ở đâu ra vậy?" Dương Quang tự nhận bản thân hắn không hề biểu hiện thái quá. Hắn nhìn Tư Đồ Lỗi, hỏi: "Tao chỉ từ chối tình cảm không nên có của nhóc mà thôi, cái này gọi là ghét?"
"Không, ý tao là tình cảm của nhóc." Tư Đồ Lỗi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bí hiểm liếc Dương Quang: "Nghiêm Phong nói không sai, mày không phải một người không kiên quyết, nhưng cho dù Hi Ngôn thế nào, chỉ cần nhóc bị thương hoặc xuất hiện vấn đề, rõ ràng mày như trở thành một người khác. Mày vô cùng để ý đến nhóc."
"Đứa nhỏ tao nuôi lớn, để ý có gì lạ sao?"
"Vậy mày có từng nghĩ đến khả năng..." Tư Đồ Lỗi quan sát biểu tình của Dương Quang, hỏi: "Nếu giữa mày và Hi Ngôn không có mối quan hệ huyết thống, mày có bài xích tình cảm của nhóc không?"
"Sẽ không." Dương Quang do dự một lúc rồi thật thà trả lời, hắn ngửa đầu ra, trên mặt lại mang thêm sự tang thương, "Thời gian tao ở cùng đứa nhỏ kia còn lâu hơn so với tụi mày biết."
Dồn hết sức lực chăm sóc cho một người mười chín năm, cho dù chán ghét đến thế nào, thời gian lâu như vậy cũng đủ để thay đổi cảm tình của một người. Huống chi giữa hắn và Dương Hi Ngôn chưa từng xảy ra vấn đề chán ghét hay không.
Huyết thống sao? Thứ này lúc đối diện với sinh tử kì thật không quan trọng đến vậy.
Dương Quang có thể lấy lý do này làm cái cớ dối gạt mọi người, thế nhưng tự lừa dối bản thân mới là khó nhất!
Nếu giữa hắn và đứa nhỏ kia không bị sợi dây sinh tử quấn lấy, có lẽ hắn đã sớm tước vũ khí đầu hàng. Nhưng nếu khung cảnh khi ấy chưa từng xuất hiện, hắn sao lại có thể dồn hết tâm sức làm nhiều chuyện vì đứa nhỏ như thế. Sống lại một đời, có lẽ đến cùng hắn vẫn chỉ dành cho cậu loại bảo hộ tự cho là đúng ấy.
Vì thế giả thiết vẫn chỉ là giả thiết, nghĩ rồi thì thôi, hiện thực vẫn là hiện thực.
Không nghĩ hắn sẽ thành thật như vậy, Tư Đồ Lỗi sửng sốt một lúc rồi cười vui sướng. "Mày xong rồi, Dương Quang!" Hắn kết luận: "Mày không bài xích tình cảm của Hi Ngôn, chỉ để ý đến mối quan hệ huyết thống thôi, thật ra mày đã yêu nhóc rồi, nhưng vẫn còn lo ngại."
"Tao không nên lo ngại hả?" Dương Quang kì quái liếc hắn một cái: "Nhóc là cháu tao, một tay tao nuôi lớn, tao yêu nhóc không phải rất bất thường sao?"
"Rất bình thường! Nhưng với mày mà nói lại không bình thường." Con người đến cả tình thân cũng chỉ nhàn nhạt như hắn, có thể nói ra chữ yêu khó khăn biết bao, Tư Đồ Lỗi hiểu rõ hơn ai hết.
Tư Đồ Lỗi cười cười, "Tao vốn không định khuyên mày như thế, nhưng nếu đã nghe được mày nói ra một chữ này, tao cảm thấy vẫn nên đề nghị mày thử chấp nhận nhóc."
Tư Đồ Lỗi ngừng cười, có chút nghiêm khắc nói với Dương Quang: "Dương Quang, cái mày không vượt qua được chính là ngưỡng cửa huyết thống. Chuyện của Hi Ngôn mấy người tụi tao đều biết, nhưng tụi tao không hề cảm thấy đó là chuyện khó tiếp nhận đến thế. Nếu hai người ở bên nhau, có thể vĩnh viễn không được người đời chấp nhận, nhưng giữa chúng ta, tuyệt đối sẽ không có ai cười nhạo hai người."
"Tao vẫn luôn cho rằng tao rất bình thường, không ngờ mấy người bạn bên cạnh tao toàn là một đám bất thường." Từ Thiệu Phong, đến Kỷ Mặc Ưu, cả Ngũ Nhược Hạo và người tình của y, từng người từng người đều khuyên hắn tiếp nhận.
Dương Quang nói: "Tao không hiểu do tụi mày không để ý đến vấn đề huyết thống này, hay vì nguyên nhân là Hi Ngôn nên mới không để ý."
"Có lẽ là vì Hi Ngôn." Tư Đồ Lỗi nhún vai nói: "Tao vẫn luôn cảm thấy ông anh của Mạc Tĩnh Thành rất..., nhưng khi biết được Hi Ngôn cũng đối với mày như thế, ngược lại tao cảm thấy có thể lý giải loại cảm tình này."
Tư Đồ Lỗi nói: "Sau khi mày xảy ra chuyện, Hi Ngôn giống như điên rồi, lật ngược cả thành phố S lên, không nhận mặt ai, không nghe ai khuyên. Tìm mày được mấy ngày, nghe nói có thể mày đã chết rồi, nhóc thiếu chút nữa ngốc luôn. Thậm chí tao còn cảm thấy, nhóc vẫn không từ bỏ, có lẽ chỉ vì muốn tìm thi thể của mày trở về, sau đó đi chết với mày."
Ý nghĩ này rất kì quái, nhưng sau khi thấy Dương Hi Ngôn điên cuồng tìm kiếm suốt mấy ngày, rồi sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại, Tư Đồ Lỗi vẫn luôn cảm thấy có khả năng như thế.
Sắc mặt Dương Quang chợt thay đổi, Tư Đồ Lỗi vỗ vai hắn nói: "Dương Quang, thử đi, tao cảm thấy phương pháp tốt nhất là mày hôn Hi Ngôn, xem thử có cảm giác ghê tởm hay không." Từ phản ứng sinh lý có thể trực tiếp nhìn ra được phản ứng tâm lý, không cách nào giả vờ được.
Hắn nói: "Nếu lúc mày hôn Hi Ngôn cảm thấy ghê tởm, muốn nôn ra, vậy thì trực tiếp đưa nhóc rời đi, đừng do dự nữa. Tiếp tục dây dưa thế này ai cũng không ổn."
Dương Quang nhìn hắn, thật lâu sau mới cứng đờ gật đầu, "Tao sẽ suy nghĩ."
Hắn nói là suy nghĩ, không phải thử xem. Tư Đồ Lỗi biết hắn cần phải vượt qua phòng tuyến luân lý kia. Có lẽ cần không ít thời gian, nhưng phòng tuyến tâm lý đã buông lỏng hơn, có thể thấy chuyện lần này ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Việc này chỉ có đương sự tự mình hiểu ra, bọn họ giúp đến bước này đã là hết sức.
Thật ra mà nói, người bọn họ giúp là Dương Hi Ngôn chứ không phải Dương Quang. Dù sao bọn họ cũng xem như nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, một đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy mà lần kiên trì duy nhất lại khiến lòng người kinh ngạc không thôi.
Mấy người làm chú bọn họ đứng một bên nhìn lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút xúc động.
Thương hại cũng được, đồng tình cũng tốt, so với đứa nhỏ yếu ớt kia, thân là phụ huynh, Dương Quang càng phải chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Chỉ có thể nói, thật sự rất khó cho Dương Quang. Chuyện này nếu đổi thành người khác, tưởng tượng đến cháu mình cũng đối với mình như thế, Tư Đồ Lỗi cảm thấy run rẩy. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, khó cho Dương Quang có thể chống đỡ lâu như vậy.
Hắn vỗ vai Dương Quang an ủi: "Cho bản thân thời gian, đừng bức ép mình quá, cũng cho Hi Ngôn một chút thời gian."
"Ừ." Dương Quang gật đầu, tầm mắt lại lơ đãng nhìn lên lịch treo tường. Trời mới biết hắn còn bao nhiêu thời gian để giải quyết chuyện này ra kết quả vừa lòng đẹp ý.
Thu lại sự ảm đạm nơi đáy mắt, hắn nói với Tư Đồ Lỗi: "Cực cho mày rồi, về nghỉ ngơi đi."
Tư Đồ Lỗi liếc hắn, đứng lên dọn dẹp dụng cụ, không quên dặn dò Dương Quang: "Mấy ngày nữa nhớ dẫn nhóc đến chỗ tao thay thuốc." Bởi vì chuyện mất tích của Dương Quang, hắn cũng đẩy lại không ít công việc, trở về có thể sẽ rất bận.
Dương Quang vừa định trả lời, một tiếng 'rầm' thật to từ trên lầu truyền xuống.
Tư Đồ Lỗi nhìn về phía cầu thang một cái, bình tĩnh nói với Dương Quang: "Hi Ngôn lại mơ thấy ác mộng đó, tốt nhất mày nên đi xem nhóc đi. Nếu không quản thì nhóc sẽ không nhắm mắt lại nữa đâu."
Mấy hôm nay đều như thế, Dương Hi Ngôn mơ thấy cảnh Dương Quang chết, sau đó giật mình tỉnh giấc, sau khi Tư Đồ Lỗi cưỡng ép cậu đi ngủ vài lần không có kết quả mới hiểu ra được.
Nhìn Dương Quang lên lầu, Tư Đồ Lỗi cười cười, cuối cùng có thể thở phào rồi.
Hắn cũng phải về ngủ bù thôi, có lẽkhông lâu nữa sẽ được nghe tin tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.