Dịch: YeeYuan
Hai chú cháu bốn mắt nhìn nhau, một người trống rỗng cõi lòng, một người tràn ngập kinh ngạc khó tin.
Dương Quang chưa từng nhìn thấy Dương Hi Ngôn khóc. Cộng cả hai đời lại thì đứa nhỏ này đã ở bên hắn mười chín năm, Dương Quang đã từng thấy đủ loại biểu tình của cậu, chỉ có khóc là chưa bao giờ. Ánh mắt tuyệt vọng khi bị buộc phải từ bỏ báu vật trân quý, tựa như dùng dao róc từng miếng thịt trên người xuống.
Loại cảm giác này Dương Quang chưa từng trải nghiệm, khó có khi nào thấy được hắn bối rối như lúc này.
Hắn không ngờ tất cả mọi thứ bọn họ sắp xếp thì ra chỉ vì một cảnh trước mắt. Dương Quang nghĩ rằng dù hắn có mất tích, dù Dương Hi Ngôn có đi tìm cũng sẽ không trở thành bộ dáng như hiện tại.
Lại một giọt nước mắt rơi xuống, cảm giác nóng bỏng trên tay cuối cùng cũng kéo thần trí Dương Quang trở về. Bàn tay dừng giữa không trung chợt nhúc nhích, sau đó hắn đứng lên, thuận tiện vươn tay muốn kéo người lên theo. Nhưng Dương Hi Ngôn vẫn cứng rắn quỳ dưới đất, tựa hồ nếu không nghe được câu trả lời của hắn, đứa nhỏ kia đến cả sức lực đứng lên cũng không có. Dương Quang biết mình phải nói gì đó.
Hắn nhắm chặt mắt, sau đó lại mở ra, giải phóng từng ngụm khí nghẹn ứ trong ngực, thật lâu sau đó mới xem như tìm lại được ngôn ngữ đã mất.
"Hi Ngôn..." Ngồi xổm đối mắt với cậu, Dương Quang hỏi: "Nhóc tin tôi không?"
Dương Quang vốn cho rằng Dương Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286392/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.