Dịch: YeeYuan
Suốt bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên Dương Quang gửi thiệp cho Hồng Môn, nhưng rõ ràng ông hai Hồng không định cho hắn mặt mũi.
Kim Cung, trong phòng bao xa hoa nhất, người đẩy cửa bước vào không phải ông hai Hồng, mà là con trai lão Hồng Vân Bằng.
Dương Quang không có gì bất ngờ.
Mấy năm nay ngoại trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài uống rượu cùng nhau, trên chuyện làm ăn hai người cũng có qua lại vài lần. Quả thật như ông ba Hồng dự đoán lúc đầu, hai năm nay con người này đã chậm rãi đứng vững gót chân ở Hồng Môn. Mặc dù bên ngoài vẫn cảm thấy gã lưu manh, không đáng tin, nhưng dính đến công việc lại rất tháo vát.
Từ việc Hồng Vân Bằng đến cuộc hẹn thay ông hai Hồng có thể nhìn ra được phân lượng của gã trong Hồng Môn. Nhưng Dương Quang nghĩ cũng có khi do ông hai Hồng căn bản không muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
Cửa vừa mở, Hồng Vân Bằng đã xuất hiện với gương mặt tươi cười: "Xin lỗi anh cả Diệm nha, cha tôi không được khỏe nên bảo tôi đến, không để ý chứ?"
Dương Quang cười cười, "Không để ý, vốn tôi nên đến tận nhà thăm hỏi, nhưng nơi như Hồng Môn người tùy tiện như tôi quả thật không dám vào, chỉ đành hẹn ở đây. Ngồi đi!"
"Anh cả Diệm nói vậy sao được? Chúng ta đều là bạn cũ, anh đến Hồng Môn chơi, chúng tôi nào dám làm gì kia chứ?"
Hồng Vân Bằng liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, bảo tiêu gã mang theo tự động đứng sau lưng, đảm đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286368/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.