Dịch: YeeYuan
Trên sàn đấu, anh đến tôi đi đánh nhau vô cùng kịch liệt, dưới sàn đấu, người người điên cuồng hò hét, tất cả những thứ này Dương Quang đều rất quen thuộc, vì vậy căn bản hắn không cần xem. Dương Quang chỉ nghiêng đầu quan sát đứa nhỏ bên cạnh, nhìn đến không chớp mắt.
Vừa xuống đến nơi, rõ ràng đứa nhỏ cũng bị dọa sợ, từ hành động rụt sát vào người hắn có thể thấy được.
Nhưng Dương Quang chỉ thản nhiên châm biếm một chút, đứa nhỏ lập tức dừng ngay hành động trốn tránh lại.
Dương Quang nói: "Nếu sàn thi đấu này còn không dám nhìn, thì về sau nhóc không cần nói cái gì muốn giúp chú nữa." Hắn nhìn Dương Hi Ngôn, con ngươi nhuốm màu âm u lạnh lẽo, "Chú hai nhóc ngây người ở nơi này tròn hai năm đó."
Dương Hi Ngôn thấy bước chân hắn chợt dừng, cậu cho rằng Dương Quang sẽ dắt mình rời đi nên bắt lấy tay áo Dương Quang, ngẩng đầu nhìn hắn không hề tránh né, cậu nói: "Chú hai, con không sợ!" Vì muốn chứng minh lời mình nói, Dương Hi Ngôn chuyển tầm nhìn sang đám người điên cuồng kia, cậu nắm chặt ngón tay của Dương Quang nhìn không chớp mắt. Dương Hi Ngôn không sợ, chỉ ít nhiều không thích ứng được thôi.
Dương Quang trầm mặc nhìn đứa nhỏ một lúc lâu rồi dẫn cậu đến ngồi trên hàng cao nhất.
Sau khi đứa nhỏ nói không sợ, cậu không còn lộ ra chút cảm xúc tránh né nào nữa. Thậm chí Dương Quang cảm thấy ánh mắt đứa nhỏ nhìn người đấu quyền anh trên sàn không khác gì nhìn người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286367/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.