Chỉ là buổi tụ tập nên nội dung tán gẫu cũng không có gì đặc biệt, anh một câu tôi một câu nói về mấy chủ đề có hứng thú.
Mạc Tĩnh Thần để ý tầm mắt của đứa nhỏ vẫn luôn yên lặng phần lớn thời gian đều đặt trên người Dương Quang. Y huých huých tay với Tư Đồ Lỗi, nhỏ giọng hỏi: "Nhóc con kia không phải là yêu chú mình chứ?" Ánh mắt nhìn Dương Quang chăm chú như vậy.
"Biến!" Tư Đồ Lỗi đập rớt móng vuốt của y, châm biếm nói: "Đừng nghĩ ai cũng như anh mày, đứa nhỏ này có chút tự kỷ."
"Đừng có nhắc đến anh tao!" Mạc Tĩnh Thần hơi ngượng ngùng, cúi đầu uống rượu giải tỏa phiền muộn.
"Được rồi, tại tao nói bậy được chưa!" Tư Đồ Lỗi vỗ bờ vai y hỏi: "Gần đây anh mày không quản nữa sao? Tối khuya như vậy còn chạy đến đây, anh ta chịu thả người hả?"
"Anh ta không quản được tao." Mạc Tĩnh Thần nói, lại liếc hắn một cái. "Đã nói đừng nhắc nữa mà." Y cầm ly rượu trên tay Tư Đồ Lỗi đẩy vào miệng hắn, "Lo uống rượu của mày đi!"
Dương Quang ngồi cạnh Nghiêm Phong, nhìn Dương Hi Ngôn yên tĩnh trên sô pha, hỏi: "Nhóc đi học sao rồi?"
Nghiêm Phong nói: "Không tồi, giáo viên nói nhóc rất nghe lời, chỉ là không thích nói chuyện với người khác." Hắn phụ đạo cho Dương Hi Ngôn vài ngày, cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù không thích nói chuyện, nhưng khả năng lĩnh ngộ rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có thể nhìn ra được mấy chi tiết nhỏ nhặt, tuyệt đối không phải là đứa nhỏ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286348/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.