Dịch: YeeYuan Cắm nhang vào lư hương, Dương Quang quay đầu nhìn người xung quanh một lượt, hầu hết đều là những gương mặt xa lạ. Dương Quang nói: "Đây là chuyện nhà họ Dương, người không có tư cách nhúng tay vào ra ngoài!" Giữa đám người nổi lên tiếng ồn ào, Dương Quang lạnh mắt quét qua một cái lập tức yên lặng. Người thức thời đều nghe lời ra ngoài, trong số ít những người ở lại, có một người đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi bước ra. "Ngài Dương đúng không? Tôi tên Vương Hoa, là bạn của Dương Nghiên, cũng là luật sư của anh ấy." Hắn đưa danh thiếp của mình ra, nhưng Dương Quang chỉ nhìn lướt qua chứ không có ý định nhận lấy. Vương Hoa hơi xấu hổ rút tay về, cũng không để ý lắm, hắn đẩy kính nói: "Chuyện hậu sự của Dương Nghiên tôi vốn nên thông báo cho cậu, nhưng mà..." Hắn nhìn những người còn ở lại trong sân, cười khổ nói, "Như cậu đã nói, đây là việc nhà họ Dương, tôi cũng không có quyền can thiệp, tôi chỉ có quyền xử lý vấn đề đi hay ở của cháu cậu và di sản thôi, chuyện này anh cậu có để lại di chúc, nếu cần tôi có thể đưa văn bản đến." "Không cần." Dương Quang biết những lời hắn nói đều là sự thật. Dương Nghiên thật sự có viết di chúc, để lại tất cả cho Dương Hi Ngôn, còn thằng em trai Dương Quang đã bị đuổi ra khỏi nhà từ sớm, Dương Nghiên chẳng buồn nhắc đến tên. "Những thứ anh ấy để lại tôi không có hứng, tôi chỉ muốn biết..." Dương Quang liếc sang Dương Hi Ngôn vẫn luôn quỳ bên kia, sau đó lại nhìn Vương Hoa, "Mấy người định đối xử với cháu tôi thế nào?" "Cái này..." Vương Hoa cười cười, "Thật ra nếu hôm nay ngài Dương không đến, hai hôm nữa tôi cũng sẽ tìm cậu." Hắn nói rồi cũng nhìn Dương Hi Ngôn một cái, có chút thương hại, "Dù nói thế nào cậu cũng xem như là người thân duy nhất của Tiểu Hi, mặc dù...nhưng Tiểu Hi đi hay ở là quyết định của cậu bé, người khác không có quyền can thiệp." Dương Quang hiểu câu nói tạm dừng của Vương Hoa, xem ra hắn cũng có chút phản cảm với đám thân thích tính toán của Dương Nghiên. Mặc dù Dương Hi Ngôn là người thừa kế chính thống, nhưng trước khi Dương Hi Ngôn thành niên, cậu không thể tự mình xử lý khối lượng di sản khổng lồ kia, đồng nghĩa với việc người giám hộ cậu sẽ quản lý tất cả số tài sản ấy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Nghiên vừa mất lại nhảy ra nhiều thân thích đến vậy. Gia sản của nhà họ Dương không đến hàng tỉ nhưng Dương Nghiên để lại cũng không ít đồ, hơn nữa nghe nói tổ tiên thư hương thế gia* còn từng làm quan ở viện Hàn Lâm, mấy thứ như bút, mực, tranh, chữ truyền lại không ít, đem ra đấu giá cũng là số lượng không nhỏ. Mặt Dương Quang không biểu tình nhìn hết từng người đang có mặt, những người muốn "đúng lý hợp tình" phản bác lại hắn cũng bị cái nhìn áp bức này nhìn đến chột dạ. Cả đám người ấp úng không dám mở miệng. Cuối cùng hắn nhìn đến Dương Hi Ngôn, đứa nhỏ vẫn luôn im lặng thế nhưng đôi mắt đen như mực vẫn luôn nhìn Dương Quang từ lúc hắn bước vào. Dương Quang bước đến trước mặt cậu, hỏi đứa nhỏ: "Biết tôi không?" Dương Hi Ngôn gật đầu, cậu sợ sệt gọi một tiếng "Chú hai..." vừa yếu ớt vừa mềm mại lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế nhưng lại khiến ánh mắt của Dương Quang trở nên không rõ ý nghĩa. Cậu nghĩ Dương Quang đang tức giận, Dương Hi Ngôn có hơi sợ hãi lui lại, gương mặt trở nên mất tự nhiên. Dương Quang cúi người luồn tay vào nách đứa nhỏ xách cậu đứng dậy, hắn nói: "Đứng lên." Cơ thể Dương Hi Ngôn lảo đảo một chút, có vẻ đã quỳ lâu rồi nên cậu đứng không vững. Nương theo lực đỡ của Dương Quang cũng có thể cố gắng đứng lên, Dương Quang liếc cậu một cái, bàn tay đột nhiên kéo gấu quần đứa nhỏ lên, lại bị cậu giữ lại. "Chú hai..." Sắc mặt của Dương Quang trong nháy mắt tối sầm lại, "Bỏ tay ra." Trong lời nói mang theo ý không cho phép cự tuyệt, Dương Hi Ngôn ngoan ngoãn rút tay lại, cúi đầu rũ mắt che đi cái nhìn bất an của cậu. "Mấy người bắt nạt cháu tôi như thế này?" Không ngoài dự đoán, vén cao quần lên là hai đầu gối thâm tím của đứa nhỏ, cẳng chân cũng tím tái, không biết đã quỳ bao lâu rồi. Hắn ngẩng đầu lên sẵng giọng nói với những người trong phòng, "Xem người nhà họ Dương chết hết rồi đúng không? Các người bắt nạt nó như vậy, không sợ nửa đêm Dương Nghiên về tìm các người tính sổ sao!" Cả phòng trở nên im ắng, nhìn tình trạng bi thảm của đứa nhỏ không ai dám hé răng thêm tiếng nào nữa. Triệu Đông tựa cửa bĩu môi khinh thường, cả đám người lớn đi bắt nạt một đứa trẻ, cũng không sợ mất mặt! Thật ra bọn họ không phải cố ý bắt nạt Dương Hi Ngôn, dù sao ai cũng bận rộn, không ai chú ý đứa nhỏ kia đã quỳ bao lâu. Dương Quang sao lại không biết độ tồn tại của đứa nhỏ này rất thấp, lại không nói tiếng nào, nếu hắn không đến phỏng chừng Dương Hi Ngôn có quỳ đến gãy chân cũng không ai biết. Nhớ đến bộ dáng lần lần trước của Dương Hi Ngôn sau khi Dương Nghiên qua đời, chẳng trách khi ấy tư thế đi lại của đứa nhỏ cứng ngắc. Dương Quang vẫn lạnh mặt không nói lời nào, người trong phòng cũng không dám mở miệng, im lặng một lúc lâu, vẫn là Vương Hoa lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc. "Ngài Dương." Tầm mắt hắn nhìn sang Dương Hi Ngôn, trên mặt cũng có chút áy náy, "Xin lỗi, là tôi sơ sót." Tốt xấu gì hắn cũng là bạn của Dương Nghiên, vậy mà lại không chú ý đến. Nhưng mà, Vương Hoa vốn có chút khúc mắc với xã hội đen thấy Dương Quang hành động như vậy cũng hoàn toàn yên lòng, "Gửi gắm Tiểu Hi cho ngài Dương, tôi tin đây cũng là ý của anh cậu." "Luật sư Vương khách sáo rồi." Dương Quang nhịn cười khẽ nhếch môi, liếc nhẹ sang phía di ảnh. Dương Nghiên có ý kiến hay không liên quan gì đến hắn? Con mình còn nuôi được đến mức tự kỷ cũng chẳng phải là người ba đủ tư cách, vậy thì có tư cách gì quản hắn? Thả ống quần của đứa nhỏ xuống, Dương Quang bế Dương Hi Ngôn lên, mặt không cảm xúc nói với những người khác trong phòng: "Tôi mang cháu tôi đi, mấy người ai có ý kiến gì?" Cuối cùng Dương Quang vẫn không có cách nào để Dương Hi Ngôn ở với đám người như hổ rình mồi này. Mặc dù...hắn đã từng nghĩ rằng, nếu như giao Dương Hi Ngôn cho người khác, thì sự việc kia sẽ không xảy ra nữa. Ai dám có ý kiến? Triệu Đông đứng một bên nhìn đám người, không biết lấy gậy từ đâu ra vỗ vỗ vào tay, vô cùng ra dáng lưu manh. Dương Quang trừng một cái, Triệu Đông vội vàng quăng gậy đi, "Hề hề, anh cả..." Cậu ta cười nịnh nọt. Đám người còn ai dám mở miệng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều ngoan ngoãn tránh sang một bên chừa ra đường đi. "Triệu Đông." Dương Quang liếc mắt nhìn cậu ta, lại nhìn Vương Hoa, nói: "Ở lại giúp luật sư Vương giải quyết thủ tục, cũng xử lý tốt chuyện ở đây đi." "Dạ, anh cả!" Vẻ mặt Vương Hoa khó xử, "Ngài Dương, có nhiều giấy tờ cậu phải tự ký mới có hiệu lực." "Cái gì cần tôi ký thì anh sắp xếp một chút rồi đưa cho Triệu Đông, tôi ký xong sẽ nói người đưa lại cho anh." Hắn không muốn ngốc ở đây thêm nữa, mặc dù đây là lễ tang của anh ruột hắn. Nhìn vào ánh mắt Dương Hi Ngôn trong lòng mình, Dương Quang hỏi cậu: "Đi với chú không?" Dương Quang thật lòng mong cậu đừng gật đầu, như vậy hắn mới có thể nhẫn tâm để Dương Hi Ngôn ở lại. Không biết có phải đã nhìn thấu ý định của Dương Quang hay không, đột nhiên đứa nhỏ vươn tay nắm chặt cổ áo của hắn, tựa như dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không buông ra. Dương Hi Ngôn lại gọi một tiếng, "Chú hai." "Ừ." Hắn nhẹ giọng đáp lại, nhìn mấy nếp nhăn xuất hiện trên tây trang do bị Dương Hi Ngôn nắm, Dương Quang nhíu mày, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó gọi tên một đàn em khác. Hắn nhắm mắt làm ngơ kéo tay đứa nhỏ khỏi áo mình, cũng mặc kệ sự bất an hiện trên gương mặt cậu, Dương Quang nhét Dương Hi Ngôn vào lòng đàn em mình. "Bế cho đàng hoàng." Đều là một đám thô kệch chưa từng bế trẻ con, còn phải bế cho đàng hoàng, tên đàn em kia bị dọa đến luống cuống tay chân, chỉ sợ làm rơi Dương Hi Ngôn. Bị người lạ ôm, đứa nhỏ không dám động đậy chút nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng mặt đồ đen phía trước, thân thể cứng ngắc lại. Lúc ra ngoài lại gặp chú Dương đang được người khác dìu, dường như ông đang đợi Dương Quang. Nhìn thấy người phía sau hắn bế Dương Hi Ngôn, nếp nhăn trên mặt chú Dương mới giãn ra một chút, nói với Dương Quang: "Chú Dương còn đang nghĩ phải khuyên con thế nào mới chịu dẫn cậu chủ nhỏ đi, vậy là tốt rồi, có con bảo vệ chú Dương mới có thể yên lòng." Ông lão hiền lành nhìn Dương Hi Ngôn, khẽ thở dài một tiếng, "Cậu chủ nhỏ đáng thương quá rồi." Đứa trẻ còn nhỏ vậy mà đã trở thành cô nhi. Đối với ông cụ vẫn luôn đối xử không tồi với mình từ nhỏ, thái độ của Dương Quang cũng trở nên hòa nhã không ít, "Con sẽ tìm người quản lý chỗ này, chú Dương cứ ở lại đây dưỡng già đi, những thứ khác không cần lo lắng." Chú Dương gật đầu liên tục, "Được, được!" Tạm biệt chú Dương trở lại xe, tên đàn em kia tựa như muốn tránh khỏi củ khoai bỏng tay, vội vàng đưa Dương Hi Ngôn vào xe, sau đó nhanh như chớp chui vào chiếc xe cách Dương Quang xa nhất, Dương Quang nhíu mày nói với tài xế: "Đến bệnh viện Nhân Tâm." Xe khởi động rồi Dương Quang mới nhìn sang đứa nhỏ vẫn luôn rất yên lặng, biểu cảm có chút phức tạp. Đây là cháu ruột của hắn, là đứa nhỏ hắn tận mắt nhìn cậu trưởng thành, kết cục lại tự sát trong vòng tay hắn, chuyện này đã trở thành bóng ma cả đời Dương Quang. Dương Hi Ngôn nhìn hắn, biểu tình vẫn luôn sợ hãi, môi mấp máy như muốn nói nhưng lại không dám. Nhưng cử động môi ấy, Dương Quang sao có thể không biết cậu muốn nói gì? Trong lòng hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhéo nhéo mặt đứa nhỏ, "Không phải đã nói đừng để người khác bắt nạt nữa sao? Vô dụng quá!" Dương Quang nhìn đứa nhỏ, dường như lại nhìn thấy bóng dáng thiếu niên mười tám tuổi ấy kiên quyết tuyệt tình nâng súng bóp cò, mặc dù biết rõ tất cả những điều ấy không liên quan gì đến Dương Hi Ngôn mới tám tuổi, hắn vẫn không nhịn được mà giận chó đánh mèo. Dương Quang quở mắng cậu: "Đúng là đồ không khiến người khác bớt lo!" Tám tuổi, mười tám tuổi, không khác gì nhau! Hắn nắm cằm đứa nhỏ, bắt cậu ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của mình, sắc mặt của Dương Quang có chút lạnh lùng nghiêm nghị, "Nếu vẫn còn nhớ người chú hai này, vậy thì những lời chú nói ghi nhớ cho kĩ! Không hiểu, chú có thể dạy, không rõ ràng, nhóc có thể hỏi, nhưng nếu còn im hơi lặng tiếng xem nhẹ bản thân mình, chú đánh gãy chân nhóc, nghe rõ chưa?" Dương Hi Ngôn rụt người lại, nét kinh hãi trên mặt lại nhiều thêm, cậu không rõ vì sao chú hai mình nhìn thấy lúc năm tuổi lại khác biệt quá lớn với chú hai hiện tại. Tay Dương Quang vẫn nắm chặt khớp hàm cậu, ánh mắt nhìn cậu vẫn sáng quắc lên, hỏi lại lần nữa: "Nghe rõ chưa?" "Rõ rồi." Dương Hi Ngôn nhỏ giọng đáp lời. Lúc này Dương Quang mới buông tay ra. Cho dù thế nào hắn cũng không thể để đứa nhỏ này đi lên vết xe đổ lần nữa, đời trước bên cạnh cậu chỉ có hắn, vì thế mới xem tình thân thành lý do tự sát, giờ đây nếu đã có cơ hội thay đổi tất cả, hắn sẽ không thờ ơ lãnh đạm với cậu như trước, cũng sẽ không bảo vệ cậu thành trang giấy trắng nữa. Nếu số phận đứa nhỏ đã định trước sẽ bước vào giới xã hội đen, đã định trước hai tay dính máu, vậy thì cũng phải để hắn dẫn đường cho cậu. ----------------------- *Thư hương thế gia: Gia đình, dòng dõi có học vấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]