Tôi liều mạng giãy giụa, may mắn, nụ hôn của Giang Hành đã rơi vào trên cánh tay ngăn cản của tôi.
Chỉ là, mới tránh được một lúc, bỗng nhiên Giang Hành nắm lấy cổ tay tôi lần thứ hai, mạnh mẽ đem cổ tay tôi giữ lại trên đỉnh đầu, tôi không vùng vẫy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Hành chậm rãi tới gần.
Vốn dĩ là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, nhưng giờ phút này lại mang theo một chút ý cười lưu manh.
Anh ta nhếch khoé môi, giọng nói khiêu khích: "Ngoan, anh sẽ dịu dàng."
Nhưng, trước khi anh ta cúi người xuống, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên: "Mở cửa, cảnh sát tới kiểm tra!"
Giang Hành ngây ngẩn cả người.
Mà tôi không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, mạnh mẽ đẩy anh ta, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa, là vị cảnh sát lúc trước.
Hình như người này vẫn còn nhớ rõ tôi, sau khi nhìn thấy tôi thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào trong căn phòng: "Lại tới vẽ tranh?"
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Giang Hành quấn khăn tắm ở bên giường.
Chóp mũi tôi cay cay, bỗng chốc nước mắt nước mũi rơi xuống.
.....
Sau đó, tôi gặp được Lâm Chí ở cửa sở cảnh sát.
Giờ phút này, sắc trời đã tối dần, tôi ngồi trên bậc thang góc đường ngoài cửa sở cảnh sát, sai khi nhận được tin tức Lâm Chí rất nhanh liền chạy tới.
Không biết vì cái gì, khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chi-hen-gap-anh/2451495/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.