Ngoài cửa trước truyền đến tiếng đóng cửa khe khẽ, tiếp theo là tiếng bước chân không nhẹ không nặng của Lâm Dật, tôi trong một mảnh mơ hồ có thể cảm nhận được hắn đang tiến về phía tôi, tiếp theo trên mũi chợt lạnh, tôi chớp mắt vài cái, cảnh vật chậm rãi rõ ràng lên, đập vào mắt chính là gương mặt kia của Lâm Dật.
Chúng tôi dựa vào nhau có chút gần, nhiệt khí của hô hấp khiến thấu kính của tôi phủ lên sương mù, lại nhanh chóng thối lui……
……
Không hổ là mắt kính mấy trăm vạn của tôi.
…… Mang mắt kính lên tôi chợt cảm thấy có tự tin, đẩy Lâm Dật còn đứng bất động qua một bên, hắn bị tôi đẩy ra cũng không tức giận, thuận thế ngồi xuống sô pha ngay bên cạnh tôi, cười nói “Trịnh Thư cảm thấy mình mang mắt kính đẹp hay là không mang mắt kính đẹp.”
Tôi: “Buồn cười, cậu cảm thấy tôi có thể nhìn thấy bộ dáng của mình lúc không mang mắt kính sao?”
Lâm Dật: “……”
Tôi xem dáng vẻ có chút ngốc của hắn, không khỏi cong cong khóe môi, bị vận khí con rùa của tôi làm cho kinh sợ đi, đàn em này chắc là đã dao động rồi đi? “Vậy, mắt kính đưa tới rồi nên tôi xin phép đi trước, đây là số điện thoại của tôi, nếu muốn tìm tôi…… Muốn bồi thường mắt kính, cứ gọi số này, đi trước nha, chờ mong lần sau gặp mặt.” Lâm Dật khom người đặt một tờ giấy lên bàn trà, một bên cười một bên bước về phía cửa trước.
…… Tôi không tin hắn thật sự muốn chạy, hắn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cach-nao-thu-duoc-mot-tieu-de-trung-thanh-va-tan-tam/3880848/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.