Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Ông trời ơi…… Lúc này rốt cuộc nên nói cái gì đây? Tôi không phải cố ý mạo phạm? Nhận lỗi thì quá mất mặt…
Có muốn uống một tách cà phê không? Cái này hình như không tệ…
……
Nhưng có phải là quá mức dồn hết tâm trí rồi không? Lấy lòng người khác thật sự là một môn học vấn, tôi có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, hy vọng đời này tôi không cần lại có cơ hội đi lấy lòng bất cứ người nào nữa.
“Trịnh Thư có muốn uống một tách cà phê không?”
“Tôi không muốn lấy lòng cậu.”
Tôi vừa nói một bên dùng vẻ mặt bình tĩnh làm cái dấu tay OK với Lâm Dật một bên tiếp tục băn khoăn, tư duy vừa mới bắt đầu chạy thì nghe thấy Lâm Dật khẽ cười một chút.
Tiếp theo trên đỉnh đầu bị phất qua một cái không nhẹ không nặng, “Được, anh vừa mới đặt một tách cà phê, xin chờ một lát, nhân viên Lâm Dật vì anh phục vụ.”
“……” tôi chậm rãi đẩy gọng mắt kính, nhưng chỉ đẩy vào không khí. Tôi vừa nói muốn uống cà phê sao? Có lẽ vậy…… Ai mà biết vừa rồi tôi hồ ngôn loạn ngữ cái gì.
Có điều trong nhà quả thật chỉ có túi cà phê giá rẻ…… Nhưng mà thái độ của Lâm Dật thật sự rất kỳ quái, mấy người bình dân đều giống như hắn thích đảo khách thành chủ đi pha cà phê sao?
Tôi sờ soạng lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho đàn em một cú kêu hắn mau mau đem mắt kính đưa qua đây.
Sau khi tắt điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cach-nao-thu-duoc-mot-tieu-de-trung-thanh-va-tan-tam/3880847/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.