Sau bao nhiêu năm sống ở Pháp, đây là lần trở về Trung Quốc sau ngần ấy năm dài đằng đẵng. Lục Tử Anh ngẩn đầu nhìn căn biệt thự uy nga tráng lệ đầy ấp kỹ niệm thuở bé đến khi trưởng thành, trong lòng vừa vui vẻ, hạnh phúc nhưng lại không kém phần lo lắng.
Không biết sắp tới đây ông bà Lục sẽ như thế nào khi nhìn thấy đứa trẻ này, cô hi vọng ba và mẹ sẽ chấp nhận cô bé, tâm trạng của trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng bởi những tác động xấu, cô không mong con bé sẽ nghe được những lời lẽ không hay ho của người lớn.
Trong khi cô còn đang lo lắng, thì Eri lại rất vô tư khám phá những thứ xung quanh.
-"Wow, đẹp quá!"
Nhìn mọi thứ đồ sộ trước mắt, cô bé Eri không ngăn được mà cảm thán.
-"Eri à, chút nữa vào trong, nếu như con nghe thấy những lời không vui thì hãy bịt tai lại, như thế này nhé!"
Vừa nói, cô vừa đưa hai tay lên bịt kín tai mình làm mẫu cho cô bé thấy.
Cô bé Eri rất phối hợp, ngoan ngoãn gật đầu.
-"Vâng ạ!"
Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chuẩn bị tiến vào trong cánh cổng.
Trung Quốc đón chào cô trở về bằng cơn thịnh nộ của ông Lục.
Lục Tử Anh quỳ trên sàn nhà, cúi đầu xin lỗi với ông bà Lục. Cô chấp nhận gánh chịu hết tất cả, cô không dám mong được ba mẹ tha thứ, cô chỉ xin họ một điều đừng bắt cô phải rời xa con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-tuoi-20/2828121/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.