- "Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, một khi đã cũ kỹ thì cũng nên quên đi. Tôi không cần anh bù đắp bất cứ chuyện gì, hai chúng ta cứ vui vẻ sống cuộc sống mới của mỗi người. Trình Chí Viễn, có những thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, liệu có quá muộn màng không? Trước đây cả hai chúng ta đều sai, sai từ lúc bắt đầu. Những chuyện vui buồn của tuổi trẻ là trải nghiệm, anh hãy quên nó đi."
Ngồi một mình trong phòng, lại nhớ đến lời nói của Lục Tử Anh khi đó, hắn có vài phần không cam lòng, tiếc nuối, hối hận... Nước mắt theo cảm xúc lăn dài trên gương mặt.
- "Em quay trở về Pháp, tiếp tục sống tiếp những chuỗi ngày trước kia của em đi. Muốn sống như thế nào thì tùy ý em, những chuyện khác em không cần bận tâm. Anh sẽ phụ trách hết cho em."
Trình Chí Viễn vội vã lau đi nước mắt, hắn cười trừ, hơi ngẩn đầu nhìn người anh trai đang dần thay đổi bản tính.
Hóa ra Trình Thanh Phong đã biết, đúng là trên đời này chẳng thể có bí mật.
Trình Thanh Phong nửa đêm nửa hôm gõ cửa vào phòng hắn chỉ để nói ra những lời xua đuổi này.
- "Anh yêu đương đến lú rồi cơ à? Bất chấp đúng sai luôn hay sao?"
Trình Chí Viễn thấp giọng mỉa mai.
- "Chỉ cần em trở lại Pháp, mọi chuyện vẫn có thể như lúc ban đầu. Anh sẽ không n..."
- "Trình Thanh Phong, anh tỉnh táo một chút đi. Anh và Lục Tử Anh không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-tuoi-20/2828080/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.