Ta cảm thấy Thi Cảnh Hòa khả năng có thành kiến với ta, bằng không tại sao nói ta 'thường thụ' ?
Ta, Lục Chi, Vân thành đệ nhất công, có biết chưa?
Bộ dạng hoàn toàn không tin của Thi Cảnh Hòa làm ta chán nản, cuối cùng ta chỉ có thể nói một câu: "Không cần biết, tóm lại em không phải Thường Thụ!".
Quan trọng nhất là, chuyện tình cảm nữ-nữ của ta đã kết thúc từ mấy năm trước, lấy đâu ra mà 'Thường' ?
Nàng đang nhàm chán dùng đầu ngón tay nghịch nghịch đôi đũa, nghe ta nói vậy lại cười: "Người vẫn là trường thọ một chút mới tốt, trên thế giới còn rất nhiều mỹ thực chưa hưởng thụ, không phải sao?".
Nàng vừa dứt lời, người phục vụ cũng đã bưng mì tới. Chờ người phục vụ rời đi, nàng liền nói: "Chị bị cảm, lúc ăn sẽ không nói chuyện."
Nói xong nàng cầm đũa muỗng bắt đầu ăn, ta nghẹn họng, đành gật đầu: "Đã biết."
Một bữa ăn 'lặng yên không tiếng động', thói quen lúc ăn uống của Thi Cảnh Hòa rất tốt, nàng không húp xì xụp, ăn cũng từ tốn, cả người như được bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp, phi thường nhu hòa.
Ăn xong nàng lau miệng, đưa điện thoại cho ta, thanh âm vẫn còn khàn: "Giúp chị chụp một tấm hình với."
Ta còn chưa phản ứng kịp: "Chụp hình làm gì?".
"Kinh doanh." Nàng thấy ta trố mắt, nên giải thích: "Để đăng Weibo đó."
Ta "chậc" một tiếng: "Cẩn trọng nha Thi muội muội."
Thi Cảnh Hòa giương khóe môi, phớt lờ sự trêu chọc. Nàng đưa ta chụp bằng camera có sẵn của điện thoại, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-gai-thang/475033/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.