Ta mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tạ Oánh.
Tay chỉ vào di động, dùng khẩu hình miệng nói với Tạ Oánh: "Thi Cảnh Hòa."
Cổ nhìn màn hình, lập tức hiểu, sửa miệng: "Em ấy nói rất tôn sùng ngươi, ngươi chính là thần tượng của em ấy."
Ta ngồi thẳng lưng, giả vờ nói: "Chờ chút, ta nghe điện thoại cái đã."
"Ừ nghe đi."
Tiếp theo ta cầm điện thoại lên đặt bên tai, ho khan một tiếng, nói: "Có chuyện gì sao?".
Tiếng cười của Thi Cảnh Hòa truyền tới, giọng mũi có vẻ nặng hơn hôm qua.
Nàng nói: "Không có gì, chỉ muốn hỏi lúc trưa em gọi tìm chị có việc gì không?".
Thi Cảnh Hòa nhắc ta mới nhớ, ta vốn muốn hẹn gặp nàng hôm nay.
Còn hẹn làm gì thì ta chưa có nghĩ ra, dù sao gặp mặt là được, ta còn muốn mang theo thuốc men linh tinh, hỏi han ân cần các kiểu.
Người bị cảm đặc biệt yếu ớt, lúc này nếu ta quan tâm, khả năng ta sẽ được ghi thêm điểm.
Nhưng cuộc gọi bất thành lúc trưa làm ta nói không ra lời.
"Em đói bụng, chị ăn gì chưa?". Ta suy nghĩ vài giây sau hỏi nàng.
Muốn gặp nàng, mà cũng muốn đi ăn. Từ lúc tỉnh ngủ đến giờ ta còn chưa có ăn tối, chỉ uống mấy ngụm nước mà thôi.
"Vậy được."
"Em tới đón chị đi."
Ta ngẩn ra: "Sao chị không tự lái xe?".
"Chị là người bệnh."
"......"
Cúp máy, ta thở ra một hơi, Tạ Oánh ở bên cạnh nhìn ta chằm chằm, nhếch miệng cười hỏi: "Chi Chi, ngươi sắp theo đuổi được Thi Cảnh Hòa rồi ha?".
Cô ấy trông có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-gai-thang/475032/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.