Tất Ngôn lạnh nhạt nhìn cánh tay níu lấy người mình, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng không dễ phát hiện ra.
Phá lệ, anh nắm tay cô, đi ra quán bar.
Đầu Liên Ngữ đau như muốn nứt ra, chậm rãi mở hai mắt, theo bản năng cônhìn chung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ, đáng sợ hơn là, cô phát hiện trên người mình chỉ mặc một áo sơ minam cỡ lớn.
"Trời ạ!" Cô níu chặt chăn, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng chăn bao lấy chính mình, một lần nữa nhìn chung quanh, sau khi xác định không có bất kỳ người nào, mới vò tóc suy nghĩ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Cô tự lẩmbẩm, mơ hồ nhớ ra mình bị bọn Hồng Lăng chuốc rất nhiều rượu, sau đóthấy choáng váng, muốn đi toilet để tỉnh táo lại, ai ngờ tại khúc cuađụng phải một người.
Dưới đáy lòng Liên Ngữ kêu thảm, cô khôngnhớ nổi người đàn ông kia trông như thế nào, cô chỉ mơ hồ nhớ ra anh tacó một giọng nói rất êm tai, trầm thấp, rất có sức hút.
Hình như cô còn nói với anh rất nhiều thứ, chuyện gì cũng nói ra hết, sau đó, cô đã không nhớ gì nữa.
"Trời ạ, tại sao có thể như vậy?" Níu chặt chăn, trong đầu cố gắng nhớ lạitoàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, cô không làm chuyện gì khác người đóchứ?
"Hẳn là không…" Cô tự lẩm bẩm, cảm thấy thân thể cũng không khó chịu gì, ngoại trừ cái đầu hơi đau.
"Đã tỉnh rồi sao?" Một giọng nam dễ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-voi-tong-giam-doc/143956/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.