Giữa mùa hạ tháng sáu, Tô Điềm giữ nguyên kế hoạch khởi hành đến thành phố B.
Giáo viên vừa nghe cô được Eve giới thiệu là thái độ cứng rân lúc đầu lập tức hòa hoãn đi không ít. Nhất là sau khi cô vẽ thử, vị giáo viên này còn gật đầu vuốt râu, vẻ mặt vô cùng tán thưởng.
Thế là, Tô Điềm thuận lợi ở lại.
Cô thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần phòng vẽ, một phòng là phòng ngủ của cô, phòng còn lại dành để vẽ tranh. Hầu hết thời gian cô đều dùng để đọc giáo trình và tài liệu giảng dạy vô cũng phức tạp.
Hầu hết các học sinh trong phòng vẽ đều ở độ tuổi mười bảy, mười tám, Tô Điềm nhanh chóng trở thành chị cả ở đây. Ban đầu cô rất lo lẳng, sợ mình sẽ có "khoảng cách thế hệ" với nhóm bạn trẻ này, nhưng không ngờ cô lại có thể hòa hợp với bọn họ rất tốt Điều này khiến Tô Điềm sinh ra ảo giác, rằng cô lại quay lại thời kỳ học sinh vậy.
Hơn nữa, dưới sự năn nỉ và quấy rầy của Tô Điềm, giáo viên cuối cùng cũng đã quyết định bán bức tranh [Gió xuân] đang trưng bày ở một phòng triển lãm nghệ thuật nhỏ trên đảo cho cô.
Cô không gửi bức tranh về thành phố B, mà điền tên người nhận là Quý Sở Yến.
Ban đầu, cứ cuối tuần là Quý Sở Yến sẽ tới đây thăm cô. Mấy lần như vậy, Tô Điềm bắt đầu cảm thấy hơi áy náy, sợ anh bôn ba mệt nhọc. Thế là cô cũng đề xuất ý kiến, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3682329/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.