“Sao anh có thể coi như không có chuyện gì vậy chứ? Về nhà?”
Tô Điềm tức giận đẩy anh ra, đỏ mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nụ cười trên mặt Quý Sở Yến đần đần đông cứng lại, cặp mắt đào hoa của anh cũng dần dần tắt đi ánh sáng.
“Anh...”
"Tô Điềm cuối cùng cũng không đành lòng, chủ động tiến lên một bước, nắm lấy tay anh: “Mau về nhà xử lý vết thương!"
Thế là, Quý Sở Yến không nói câu nào, để yên cho cô nằm tay mình kéo về nhà, giống như một con chó hoang ủ rũ.
Tô Điềm nghĩ thầm, nếu như anh có thể vẫy đuôi, vậy thì chắc chắn bây giờ sẽ tỏ ra vô cùng đáng thương.
"Trở lại căn hộ, Tô Điềm đi thắng về phía ngăn tủ, lôi hòm thuốc sơ cứu ra. Cô nhìn Quý Sở Yến đang ngồi dựa lưng trên sofa, không khỏi nhanh tay tìm thuốc.
“Anh xắn tay áo lên, để em xem rốt cuộc bị thương chỗ nào rồi.”
Tô Điềm đứng trước mặt Quý Sở Yến, trong tay cầm một lọ thuốc và một gói bông gòn. Ánh đèn phòng khách dịu dàng chiếu một luồng ánh sáng lên người cô.
Trông như một thiên thần giáng trần.
Anh mím chặt môi nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn ngoan ngoãn xắn tay áo lên.
Tô Điềm thừa cơ ngồi xuống bên cạnh anh, nhanh nhẹn lấy kẹp kẹp một miếng bông, đổ nước sát trùng rồi nhẹ nhàng chấm lên những chỗ xanh xanh tím tím trên tay anh.
Thỉnh thoảng cồn chạm tới vết thương hở hơi xót một chút, nhưng Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3682328/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.