“Hắt xì!!!”
Trên lầu trong đình, gió lạnh vô cùng gay gắt, Tô Điềm không nhịn được mà hắt hơi một cái
Đình cao có tầm nhìn rộng lớn, có thể thu hết mọi cảnh đẹp pháo hoa vào trong mắt.
Giờ khắc này, khắp trời pháo hoa nở rộ, găn như ở ngay trong tầm tay, chớp mắt đã cảm nhận được hương vị của năm mới.
Nhưng mà Tô Điềm lại cảm thấy có chút hối hận, hồi hận vì vừa rồi đã không mặc thêm áo khoác rồi mới đi.
"Có lạnh không?"
Quý Sở Yến liếc nhìn cô một cái, đang định cởi áo khoác của mình khoác cho cô thì lại bị Tô Điềm ngăn lại: "Em không lạnh, em... hắt xì..."
Còn chưa dứt lời thì cô đã không nhịn được mà nghiêng đầu sang bên cạnh, hắt hơi lần nữa.
Cái gọi là “Em không lạnh” chỉ là nói miệng mà thôi.
Quý Sở Yến bất đắc dĩ thở dài, không chút do dự cởi áo khoác xuống, nhân lúc cô chưa phản ứng kịp thì khoác lên vai cô, còn kéo chặt vạt áo lại.
Áo khoác của anh rộng thùng thình, bao bọc Tô Điềm như một cái kén tằm.
Cô quay đầu lại, thấy Quý Sở Yến chỉ mặc một chiếc áo len bình thường không quá dày, cô không khỏi sụt sịt, mũi hơi ứng đỏ, nói: “Đưa áo cho em thì anh mặc cái gì? Anh không lạnh à?”
"Không lạnh.. Quý Sở Yến lắc đầu, cười nhẹ một cái tồi ôm chặt lấy cô từ phía sau. Anh khẽ hôn lên mái tóc của cô, giọng nói trầm thấp: “Ôm em thì không lạnh nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430980/chuong-124.html