Tô Điềm cố nén cười, vòng tay ra sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái. Chiếc áo ngực căng cứng lập tức bật tách ra ngoài, bầu ngực tròn trịa của cô cũng theo đó bật ra.
Ánh mắt Quý Sở Yến tối đen như mực, anh nhìn chấm chấm gương mặt xinh đẹp của cô, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Tô Điềm cần cần môi, kéo dây áo ra khỏi cánh tay, thả áo lót xuống dưới sàn.
Không có áo ngực che đậy, bầu ngực của cô gần như phô bày trước mặt Quý Sở Yến, khiến anh cảm thấy bụng dưới nóng bừng lên.
“Bảo bối.." Anh không chút do dự hôn dọc theo xương quai xanh của cô, ngậm lấy bầu ngực mềm mại trắng nõn của cô, liếm mút liên tục.
Tô Điềm lắc eo, kích thích từ đấu vú mang lại khiến khoái cảm chạy dọc khắp thân thể của cô, không tìm được lối ra, chỉ có thể thông qua những tiếng rên rỉ mà phát tiết.
“Ưm... Ha... Ha... Khó chịu quá...”
Cô cảm thấy hạ thân ẩm ướt, không nhịn được mà kẹp chặt đầu gối lại, nhẹ nhàng cọ xát. Quý Sở Yến nhìn thấy thì mạnh mẽ kéo đầu gối cô ra, gập hai chân cô lên, quang cảnh xinh đẹp dưới váy bị anh nhìn không sót chỗ nào.
Da thịt mềm mại bọc trong lớp quần lót không ngừng run rẩy, lớp vải mỏng đã bị mật dịch phun ra thấm ướt.
Anh cười khúc khích: "Bảo bối, em dễ thương quá”.
Chỗ nào cũng đều rất đáng yêu.
Tô Điềm nghe thế thì đỏ bừng mặt mũi. Cô nắm lấy ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430963/chuong-107.html