Chương trước
Chương sau
Phòng họp bí mật ở dưới tổ đường của Bạch gia, lúc này đang có hai bóng người đang tồn tại ở nơi đó, một đứng và một ngồi.

Một người nam nhân trung niên mặt lạnh khí độ bất phàm ngồi lên ghế chủ vị, gương mặt tuấn mỹ của ông ta cũng không vì thời gian mà tàn phai đi chút nào, ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy mê muội. Nếu nhìn kỹ, thì có thể phát hiện ra nam nhân trung niên này có vài nét giống với vị công tử Bạch Tống mà mỗ nữ mới gặp hồi chiều, và cũng không cần phải nói năng dài dòng, ông ta không sai chính là gia chủ của Bạch gia Bạch Phụ Tâm, là phụ thân của Bạch Tống.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nhi tử xuất sắc của mình, trong mắt lóe lên tia sáng yêu thích cùng quan tâm, nhưng những cảm giác khác thường đó lại rất nhanh cũng biến mất, vừa nghĩ tới chuyện mà nhi tử vừa báo cáo thì đã cảm thấy nóng bỏng không thôi, sự giống nhau giữa phu tử hai người chính là tuy suy nghĩ trong lòng vô cùng phức tạp nhưng do nắm vị trí đức cao vọng trọng trong gia tộc nên hai người bọn họ vẫn giữ được nét bình thản, cất lời hỏi:

- Lời con nói là thật?

Bạch Tống nghe xong liền cung kính cúi mình, dù trong đầu thoáng xuất hiện thân ảnh nữ tử kia nhưng vẫn trả lời rành rọt:

- Vâng, thưa phụ thân.

Nghe được lời khẳng định của nhi tử mình, ông ta thoáng nhăn mày một cái sau đó lại nói:

- Không cần ta nói thì con cũng nên biết việc mình tiếp theo nên làm là gì rồi chứ? Vì sự hưng suy của gia tộc, nếu gặp loại người đó, một là phải gắng sức kết giao bằng hữu, còn ngược lại… còn hiểu ý ta chứ hả?

Như thoáng nhìn ra được chút do dự trong chốc lát của nhi tử, ông ta có chút nghi hoặc lẫn không ngờ hỏi:

- Con có việc gì còn phải phân vân sao?

Bạch Tống hơi giật mình trước tình thế này, đôi mắt vốn điềm tĩnh cũng trở nên hơi bối rối hơi cúi mi xuống, giữ im lặng một hồi lâu. Bạch Phụ Tâm nhìn thấy thế, trong đầu liền lóe một tia suy nghĩ khác lạ, mở miệng hỏi:

- Đừng nói với phụ thân là việc này có liên quan đến chuyện tình cảm của con ?

Bạch Tống vẫn một mực duy trì sự im lặng, Bạch Phụ Tâm thoáng nhíu mày, mở miệng nói ra với một mảnh không gian im ắng xung quanh:

- Tử Ngọc, ngươi ra đây…

Ở chỗ một bức tường trống không cách đó không xa dần dần xuất hiện một thân ảnh ẩn trong bóng tối, toàn thân y được bao bởi một tấm vải đen thần bí, một lời cũng không nói hơi cúi đầu xuống nghe chỉ thị. Bạch Phụ Tâm nhìn người tới, trong mắt lóe lên một sự ôn nhu cưng chiều nhưng rất nhanh liền bay theo cơn gió tan biến mất, mở miệng nói:

- Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, dựa vào thiên lực Ảo Mộng Luân Hồi của ngươi rồi tiến vào trong giấc mơ của người có bát tự này, sau đó hãy chất vấn cho ta…

*Ảo Mộng Luân Hồi : Người sở hữu thiên lực này có thể dựa theo âm dương bát tự của người nọ để tiến vào trong giấc mơ của họ, còn có thể công kích lại họ, khiến cho linh hồn của bọn họ bị tổn hai. Tuy năng lực này rất đổi mạnh mẽ, nhưng đổi lại lại, nó sẽ làm tổn hại dương thọ của họ và năng lực này chính là loại năng lực hại người mười chính là hại mình chín. Mỗi lần sử dụng, phân biệt mức độ nặng nhẹ, nhẹ nhất thì giảm thọ 1 tháng, nặng thì dùng cả sinh mệnh của mình để đánh đổi

Bóng đen nghe xong liền cúi đầu, đôi mắt vô hồn được che dưới tấm vải đen thoáng qua một tia bi thương, nói thì nhiều nhưng mọi việc xãy ra rất nhanh, bóng đen nhanh chóng trở lại với bóng tối của mình, để lại một ánh mắt đau thương khi nhìn đến khoảng không trống trải nơi y biến mất.

Nếu không phải việc này liên quan rất sâu nặng đến vấn đề hưng suy của gia tộc, thì ông cũng không muốn dùng đến thần lực của người nọ…

Trầm mặc được một lúc, ông cũng kịp lấy lại được vẻ bình tĩnh, lấy trong tay áo ra một quyển sách và một hộp gỗ nhỏ, đưa cho Bạch Tống hai vật đó xong, liền mở miệng nói:

- Bất cứ ai sau bị dính phải Ảo Mộng Luân Hồi đều sẽ bị một tổn thương rất nặng về mặt tinh thần, có khả năng sẽ không sống nổi quá nửa năm, đến lúc con xác nhận được người kia là người của mình thì con hãy cho người nọ uống viên thuốc giải ở trong hộp nhỏ kia, sau đó lập một trận pháp nhỏ đặt xung quanh nàng ta, sau đó dựa theo lời chú trong cuốn sách ghi rõ, kết hợp ba thứ này lại thì mới có thể giúp cho tổn thương về mặt linh hồn của người nọ khỏi hẳn, con rõ rồi chứ?

Bạch Tống trầm lặng nhìn hai vật trong tay mình, trong lòng y hơi nở hoa, vẻ mặt cố kiềm giữ lấy sự hưng phấn, gật đầu một cái, trả lời:

- Con rõ rồi thưa phụ thân, nếu không có việc gì nữa thì con xin cáo lui trước.

Bạch Phụ Tâm nhìn đến vẻ mặt đang cố kìm lại của con trai, khóe miệng ông nở ra một nụ cười hiếm gặp, mở miệng cho lui :

- Con lui đi.

Bạch Tống liền dựa theo cơ quan trong phòng mà đi ra ngoài.



Trạch viện ở sau cửa hàng mỹ nhân, trước phòng của mỗ nữ.

Sau một hồi uống rượu hoa đào đến phát say, mỗ nữ tay chân lóng ngóng miệng nói bậy bạ được mỗ nam bế trở về phòng. Cởi xong đôi giày cùng chiếc vớ của mỗ nữ, nhân tiện hôn một cái ngọt lên má mỗ nữ thì mỗ nam mới ngoan ngoãn rời bước đi ra ngoài, trước khi đi sang căn phòng ngủ cách vách của mình thì hắn cũng thật cẩn thận đóng cánh cửa lại để tránh cho ruồi muội bay vào phá giấc mộng của nàng.

Mặc cho người nào đó cẩn thận ôn nhu, mỗ nữ một chút cũng không quan tâm mà nằm nghiêng ngả trên giường, miệng chẹp chẹp vài tiếng tiếc rẻ dĩa bàn đào vừa bay xoẹt qua người nàng, sau đó trong giấc mơ của nàng, khung cảnh xung quanh lại là một nhà hàng thức ăn nhanh, nào là spaghetti, khoai tây chiên, gà tẩm bột… Chẹp chẹp, thèm quá đi a…

Sau khi được người ta miễn tính tiền thì nàng cũng cực kỳ trào dâng hạnh phúc, hai tay lễ phép đem một đống đồ ăn chạy đến một cái bàn trống, tiện tay cầm lên cái đùi gà tẩm bột, chất tương đỏ, đưa lên miệng cắn một miếng thật giòn tan, mắt híp lại cười đến sung sướng.

Không tệ, không tệ nha…

Đang tính cắn thêm thêm miếng thứ hai thì đột nhiên dĩa gà cùng khoai tây chiên trước mặt lại biến mất, không những thế, khung cảnh cùng vật phẩm xung quanh cũng tan biến hoàn toàn… Sau một hồi biến mất cùng thay đổi của khung cảnh xung quanh thì nàng cuối cùng cũng thích ứng được rốt cuộc đang có việc gì xãy ra.

Khung cảnh xung quanh nàng lúc này là một nơi khá u ám tối tăm, chiếc ghế nhựa mà đang ngồi hồi nãy cũng hóa thành một chiếc ghế đá nhỏ mát lạnh, dưới dưới nàng cũng ẩn ẩn hiện hiện vài đường nét màu ánh kim khẽ lóe lên, nếu nhìn trên cao thì sẽ phát hiện ra những đường nét ấy lại là một phần tổng thể của một trận pháp khá lớn, còn vị trí ghế mà mỗ nữ đang ngồi lại đang nằm một trong những vị trí trung tâm của trận pháp.

Ngắm nhìn xung quanh được một lúc, nàng đang tính đứng lên thì lại phát hiện tứ chi của mình đang bị bốn chiếc cồng sắt khóa lại chặt chẽ. Không thể cử động, không thể di chuyển, nàng chỉ còn cách giữ thân thể mình ở yên lại vị trí cũ. Hơn nữa… không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy nơi này lại không giống như một giấc mơ chút nào, ngược lại nàng lại cảm thấy nơi này rất thực, như là vật chất hữu hình…

Suy nghĩ được một hồi, nàng liền không khỏi cười phì một tiếng.

Mình đang hoang tưởng việc gì thế này, rõ ràng là nàng đang ở trong một giấc mơ mà, làm sao có thể cho rằng nơi này là thực chất chứ…

Đang còn miên man suy nghĩ thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía ghế đối diện với nàng, nàng nghi hoặc ngước mặt lên nhìn, đúng lúc lại đụng phải đối mặt với đôi mắt của người nọ, cái này vừa đối mặt thì nàng liền nổi da gà, ánh mắt trốn tránh cúi đầu.

Ánh mắt người này thật lạnh lẽo, nàng cảm thấy từ đôi mắt ấy không hề tỏa ra một chút hơi ấm, nơi đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến buốt tận tâm can, rốt cuộc là người nọ đã trải qua những việc gì mà lại có thể luyện ra được ánh mắt như thế…

Nhìn nhau được một lúc, nàng đang tính mở miệng thì lại phát hiện cổ hiện như bị cái đó dính chặt lại không phát tiếng động được, mỗi lần cử động khoang miệng lại làm cho nàng cảm thấy nhói đau đến tận cùng, sau một hồi phản kháng được vài cái, nàng cũng không còn cách nào khác im miệng. Tuy miệng không nói ra, nhưng ánh mắt như muốn giết người của nàng khi nhìn lạ mặt kia đã thành công tố cáo tâm tình hiện tại không được vui vẻ là mấy.

Nam nhân xa lạ hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của nàng, dánh vẻ gương mặt của y vẫn điềm nhiên như không, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác cảm thấy y có một chút gì đó thật… tang thương…

Đột nhiên nam nhân nọ mở miệng, không một câu chào hỏi xã giao, liền trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề một cách ngắn gọn và xúc tích:

- Làm sao ngươi biết phương pháp bày trận của Long Mạch Hòa Khí?

Nghe xong lời nam nhân kia nói, nàng liền ngớ người, đầu óc không biết đã bay đến tận đâu đâu nghĩ nghĩ.

Long Mạch Hòa Khí? Đó là cái gì? Ă… ăn được không nhỉ?

(mm: Bà già ngươi quá tục rồi…)

Thấy bộ dáng đơ người của nàng, trong đôi mắt người nam nhân lóe ra một tia đau đớn khó hiểu, y cố kiềm chế lấy máu huyết đang sôi sùng sục trong cơ thể mình, không hiểu sao khi đối diện với hồn thức của nàng ta thì y lại cảm thấy không ổn, thẳng cho đến khi y bắt ép cố gắng xuyên vào giấc mơ của nàng ta thì mọi việc những tưởng rằng là suy đoán của hắn lại hóa thành sự thật, thậm chí, còn có xu hướng trầm trọng hơn, lúc y bước qua tấm màn hư ảo giữa thế giới thực và thế giới ảo thì lại cảm thấy mệnh cách, âm dương bát tự của nữ nhân này thật kỳ lạ, nhìn như hòa hợp nhưng lại mang theo sự khắc chế với nhau, làm y cảm giác linh hồn này giống như là thuộc về… hai chủ thể khác nha vậy, hơn nữa người khống chế linh hồn này còn mang theo sự cường thế vô cùng áp đảo, khiến cho những người ở bên cạnh nàng vừa nể sợ lại không nhịn được mà muốn kéo gần khoảng cách với nàng ta…

Y rất hiếm khi nhìn thấy một trường hợp đặc biệt như thế, dựa theo một cuốn sách cổ về linh hồn mà y từng đọc qua, thì có một đoạn cũng đề cập đến vấn đề này.

Nó ghi rằng, có hai nguyên do để giải thích trường hợp này, một là do căn nguyên không vững nên những người cai quản cửa luân hồi đã cho nhập hai linh hồi có tính chất gần giống nhau hợp lại làm một để bổ trợ sự khiếm huyết của nhau, còn nguyên do còn lại, đó chính là một vấn đề không tưởng trong truyền thuyết… xuyên không cướp xác của chính chủ.

Nguyên do thứ hai đó, y vẫn chưa từng gặp qua bao giờ, và nó hiếm gặp đến mức, nguyên một đại lục rộng lớn này, số lượng người phát sinh ra việc đó cũng không thể lọt qua hai đầu ngón tay. Điều kiện tương thích về mặt tinh thần còn khó khăn hơn rất nhiều nếu so với nguyên do số một, nó chính là phải « hoàn toàn tương thích, hoàn toàn chuẩn xác đến từng cá thể » và bạn có thể biết tới nó với một cách gọi của luân hồi « kiếp trước và kiếp sau »… Nếu như y thực sự chứng kiến được điều kỳ diệu này thì kiếp sống này của y cũng không phải là uổng phí rồi, cũng sẽ không giống như chuyện kia… Phải, là một chuyện làm cho y phải đau đớn đến tận cùng của linh hồn, làm cho y cảm thấy cô đơn chán nản đến tùy tiện,…

Môi khẽ nhếch lên cười mỉa chính mình.

Y có tư cách nhớ đến người đó sao, và người đó… có tư cách để y tưởng nhớ hay không… Hắn vĩnh viễn sẽ không rõ được…

Dừng lại suy nghĩ cá nhân của mình, y lại một lần nữa chú mục đến nữ nhân tứ chi đang bị khóa chặt, miệng không thể nói… Nhìn nàng ta, y khẽ nhíu mày…

Y không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng, nếu đó là sự thật, thì hậu quả tệ hại nhất đó là nàng ta sẽ làm thay đổi lịch sử và nắm quyền « tiên tri » trong tay, có thể nói, có nàng ta trong tay thì sẽ nắm được mọi thứ trong thiên hạ, việc này không những ảnh hưởng đến tồn vong của vương triều mà còn liên lụy rất lớn đến sự hưng suy của gia tộc người đó…

Dù y hận ông ta vì đã phụ bạc y, đã phản bội y, nhưng y vẫn một mực không thể nào mở to mắt nhìn gia tộc của ông ta suy bại dần… y thật không nở… y không muốn nhìn thấy ông ta phải đau khổ, y, y chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh ông ta, nhìn thấy ông ta mọi lúc, thấy ông ta thoáng nhăn mày, thấy ông ta thoáng nở nụ cười, mặc dù… mặc dù lúc trời về đêm, thì y chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân để ngăn trở ông ta ôm ấp lấy một nữ nhân khác…Y, vốn không có một tư cách gì để ngăn trở!



Lần đầu không thu hoạch được gì, y cũng phải rời khỏi nơi này sớm để phục hồi lại phần nào sinh mệnh của mình và báo cáo lại việc này cho người đó, càng ở trong nơi này càng lâu thì y sợ rằng sinh mệnh cũng sẽ tiêu tan không còn sót gì.

Thân thể y nhanh chóng biến mất khỏi không gian ảo mộng này, mỗ nữ lúc này cũng cùng lúc thoát khỏi khung cảnh đen tối bao quanh, trực tiếp tỉnh giấc khỏi giấc ngủ. Nàng ngồi bật dậy, nhìn toàn thân mồ hôi đầm đìa, đang muốn ngồi hẳn dậy thì đột nhiên đầu nàng lại nhói lên một cái, đau đến nỗi làm toàn thân nàng không còn một chút sức lực, nằm ngã lăn ra giường phát ra một tiếng vang thật mạnh. Toàn thân đau nhói do va đập mạnh với giường cùng những cơn đau nhói từ trên đầu truyền thuyết liên tục làm cho nàng cảm thấy vô cùng khốn khổ. Cả người co rút lại một chỗ, hai tay ôm lấy cái đầu đang nỗi điên của mình, hàm răng cắn chặt lại để che giấu đi tiếng rên rỉ đau đớn của nàng.

Rốt… rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì, tại sao mình lại cảm thấy đau đầu thế này, cảm giác đau đớn này không hề giống một tý nào cảm giác sau khi tỉnh rượu xong, nó nhói đau đến vô cùng chân thật, đến tận sâu sau trong tinh thần mình, chẳng lẽ là liên quan đến giấc mơ hồi nãy?

Không, không thể nào, có lẽ là mình đoán sai…

Một mình kiềm chế lấy cảm giác đau đớn ở toàn thân, nàng chỉ muốn hét lên một tiếng sảng khoái, nhưng nàng lại không hề muốn làm phiền đến mọi người…

Cảm giác gì gọi là « đau muốn ngất xỉu rồi lại tỉnh lại lần nữa » có lẽ, hiện tại nàng đã cảm nhận được rõ ràng rồi.



Sáng hôm sau, mỗ nữ lại một lần nữa mở đôi mắt ra, ánh mắt có chút lim dim tỉnh dậy, có chút mơ hồ dang muốn ngồi dậy thì hàng loạt trận oái ẳm từ trong từng động tác của nàng phát ra, chứng tỏ cho nàng biết một sự thật!

Mọi việc xãy ra tối qua chắc chắn không phải là một giấc mơ!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Một dấu chấm hỏi to đùng cứ thế trú ngụ trong đầu óc của nàng, mãi không thể thông suốt được…

Tuy suy nghĩ trong đầu rất phức tạp nhưng thân thể nàng vẫn như cũ dựa theo thói quen mà rửa mặt, vệ sinh, thay quần áo…

Sau hàng loạt các hành động kể trên, mỗ nữ lại một lần nữa ung dung tiêu sái rồi khỏi căn phòng của mình, ngồi lên xe ngựa cùng mỗ nam rồi thẳng tiến đi tới « Nông trại » của mình.



Ở trong phòng ngủ của gia chủ Bạch gia, Bạch Phụ Tống đang trầm tư suy nghĩ về việc Tử Ngọc vừa báo cáo ông ta, vẻ mặt như không có gì nhưng cái nhăn mày khá sâu nằm ở thái dương của ông ta đã thành công tố cáo hiện tại ông “không hề” bình tĩnh được một chút nào! Đôi mắt thoáng chút ôn như lướt qua chỗ tường Tử Ngọc vừa ẩn thân, mở miệng khẽ nói:

- Ra đây!

Trong phòng chỉ có hai người một chủ một ám vệ, vậy người ông ta gọi cũng là Tử Ngọc mà thôi, bóng đen kia biết mình không thể từ chối nên đành xuất hiện rồi cúi xuống chào Bạch Phụ Tống.

Ông ta đang muốn vươn tay đỡ Tử Ngọc dậy thì ánh mắt vô cùng sắc bén cùng hành động tránh né của y nên bàn tay ông ta đang đặt ở giữa không khí, một lúc sau, liền có chút ngại ngùng rúc tay lại, ho khan một tiếng, sau đó lại một lần gọi lại lần nữa:

- Tử Ngọc, ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem.

Bóng đen kia thoáng im lặng, không còn cách nào khác chỉ đành hơi ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với cơ ngực phóng khoáng của ông ta, vừa nhìn đến, má hồng của bóng đen kia liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Bạch Phụ Tâm nhíu mày khi thấy hành động hơi ngoan cố của y, mở miệng nói ra cũng mang theo ngữ khí ra lệnh :

- Đối diện với đôi mắt của ta!

.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.