Tử Ngọc do dự một chút sau đó liền thoáng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng tinh xảo nhìn lấy người nam nhân kia, một chút lưu luyến không tha, vẫn một mực nhìn chầm chầm không rời đi. Đã vài ngày y không nhìn thấy rõ được gương mặt của người y luôn nhung nhớ rồi.
Bạch Phụ Tâm nhìn thấy ánh mắt kia của y, ở nơi nào đó trong lòng liền nhói đau một chút, ánh mắt thường ngày lạnh lùng chợt lóe ra chút ôn nhu cùng lo lắng, sau đó cũng thở dài một tiếng, cánh tay vươn ra ôm lấy eo y, kéo y ngồi lên đùi mình, bạc môi hơi hôn nhẹ lên đôi môi e ấp, khẽ nói bên tai y:
- Ngươi, có thể thôi đừng làm cho ta lo lắng được không…
Hơi thở nhè nhẹ của Bạch Phụ Tâm khẽ thổi qua tai y làm cho mặt y hơi đỏ lên, người hơi rút lại, có chút xấu hổ ngọt ngào gật đầu nói:
- Được…
Nghe xong câu trả lời của y, ông ta mới hơi thả lỏng một chút, ánh mắt sáng ngời tinh tường nhìn thiên hạ ở trong lòng, cánh tay nơi vòng eo y cũng cuốn chặt lại hơn một chút. Cảm giác người trong lòng hơi khó chịu cọ cọ ưỡn người, liền không nhịn được lấy bàn tay còn lại giữ lấy ót y, môi hạ xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào, hôn xuống một cái thật sâu, môi lưỡi liền giao triền phát ra tiếng chặc chặc tuyệt hảo. Bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ cũng bắt đầu dời lên trên, len vào trong áo y xoa lấy hai hạt châu màu hồng nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ba-moi-se-duyen/2175311/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.