Hắc Hiểu Tinh đem theo chiến lợi phẩm của mình trở lại nơi cắm trại đều suýt nữa làm ba cái đội viên còn lại sợ rớt cằm.
[ha ha ha thì ra không phải một mình ta sợ rơi cằm.]
[cười chết ta nhìn biểu cảm của ba người kia thật buồn cười chết.]
[còn không phải sao, ngay từ đầu nhìn Hắc Tỷ phi chết kia chỉ vịt mẹ ta đã liền sợ ngây người rồi.]
[ha hả hà ha ta cười mà mẹ ta sợ ta bị động kinh.]
[ta đang ở trên tàu cười một cái mà suýt chút nữa làm dung chấn đoàn tàu đây.]
[làm sao bằng ta. Ta cười mà chút nữa liền có thiên thạch rớt xuống trái đất.]
[các vị huynh đệ ta liền nói thật với các ngươi ra cười mà làm cho sao hoả có động đất.]
[Hắc tỷ uy vũ.]
......
"Rồi ở dây có ai biết nấu ăn." Đợi ba người kia lấy lại tinh thần sau Hắc Hiểu Tinh lại đưa ra một vấn đề ném cho bọn họ.
Ba người kia nhìn nhau ai đấy trong mắt không nhiều thì ít có chút ngượng ngùng lên sau một lúc rồi lại chỉ có một mình Tần Nguyệt dơ lên cánh tay.
"Ta chỉ biết một chút có thể sao." Tần Nguyệt lên tiếng mặt không quá nhiều cảm xúc nhưng hai vành tai lại đã từ sớm hồng thấu đi lên. Nàng không biết quá nhiều, chỉ có thể đủ kiến thức để phân biệt mắm muối.
Hắc Hiểu Tinh nhìn Tần Nguyệt một chút rồi cũng gật đầu. Sau đó cô liền ném một đám cá cùng một đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-yeu/3351909/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.