Đa tại Công chúa điện hạ.”
Mạc Văn rất hài lòng với những gì mình nhìn thấy. Tiểu công chúa ngây thơ đơn thuần lại hiểu lễ nghĩa, ánh mắt ngây ngô tò mò nhưng lại không hề sợ hãi một người xa lạ như ông, cũng không rụt rè đứng nép sau lưng Tịnh cô cô không dám lên tiếng, biểu hiện thế này là rất tốt. Đương nhiên sau này gặp chuyện lớn cũng có thể tỉnh táo giải quyết vấn đề.
Thân là Công chúa điện hạ phải có khí chất, uy nghiêm, lễ nghi, tất cả đều không thể thiếu. Tiểu công chúa tuổi còn nhỏ mà có phúc như vậy, sau này hồi cũng được giáo dục và dạy lễ nghi nữa, đương nhiên sẽ trở thành công chúa xuất sắc nhất hoàng gia.
Bắt đầu từ giây phút này trở đi, ấn tượng của Mạc Văn đối với công chúa nhỏ nhất này vô cùng tốt, cũng đặt tiểu công chúa vào vị trí đặc biệt trong lòng ông ta sau này.
Mạc Văn đứng lên, nhìn Tịnh cô cô đứng bên cạnh với ánh mắt tán thưởng. Xem ra cho dù có bị bỏ lại trong thôn làng nghèo khó này thì tiểu công chúa không chỉ được Tịnh cô cô chăm sóc tốt mà còn dạy dỗ tốt nữa.
Vốn nghĩ tiểu công chúa được nuôi trong hương thôn từ nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt đều là những đứa trẻ trong thôn được nuôi dạy ở mức tạm được, bây giờ xem ra ông ta đã nghĩ sai hết rồi. Một mặt khác, chắc chắn là tiểu công chúa sinh ra có huyết thống hoàng gia, trời sinh đã có khí phái hoàng gia, huyết thống của bệ hạ thì phải khác biệt. Mặt khác nữa là nhờ Tịnh cô cô chăm sóc nhiều năm, sau khi trở về ông ta sẽ bẩm báo những chuyện này với bệ hạ.
Tịnh cô cô bị Mạc Văn nhìn với ánh mắt tán thưởng như vậy thì hơi mất tự nhiên, bà hơi ngượng ngùng, cũng có phần chột dạ. Bà nhớ hình như bà chưa từng dạy cho công chúa chuyện “dưới gối nam nhi là vàng” này.
Một phần là vì tiểu công chúa còn nhỏ, một phần là bà cũng sợ mình vô tình dạy sai cho tiểu công chúa thì không hay. Bà ta không giỏi về phần thi thư lễ nghi, thứ bà am hiểu là võ công. Năm đó hầu hạ bên cạnh chủ nhân, người am hiểu thi thứ nhất chính là Lý Thu, nhưng mà người nọ đã đi theo chủ nhân rôi.
Còn bà nhờ có võ công như vậy nên mới đảm nhận trách nhiệm bảo vệ mạng sống của tiểu chủ nhân, đương nhiên không thể lấy chết tỏ lòng trung thành như tỷ muội khác được. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tiểu công chúa bình yên, thông minh, xuất sắc như vậy, bà chỉ có thể cho rằng chủ nhân trên trời có linh thiêng phù hộ. Quý tộc Thiên Hoàng, có lẽ trời sinh đã khác với người thường.
Đội nghị trường mà Mạc Văn dẫn đến là đội nghị trường tối cao nhất, vì để tiểu công chúa nhanh chóng hồi cung, để bệ hạ gặp được tiểu công chúa sớm một chút nên Mạc Văn sắp xếp một ít tùy tùng, ông ta dẫn theo bảy tám cung nữ tới đây định thay trang phục cho tiểu công chúa.
Trên tay cung nữ đều là đồ trang sức châu báu lộng lẫy quý giá và những bộ trang phục có kiểu dáng xinh đẹp, một loạt được bày lên, vừa thấy đã phải trổ måt.
Cố Khuynh Tâm vừa thấy, mắt đã sáng rực lên, sau đó biểu hiện rất bình tĩnh, cũng không có hành động trẻ con vừa nhìn thấy đồ đẹp lập tức muốn nhào lên cướp lấy. Mạc Văn luôn luôn chú ý tới tiểu công chúa, thấy vậy càng hài lòng hơn.
“Tham kiến Công chúa điện hạ!”
Các cung nữ đã tới đông đủ, đồng loạt hành lễ với Cố Khuynh Tâm.
Vừa rồi Tịnh cô cô đã dạy Cố Khuynh Tâm lễ nghi ứng xử như thế nào, Cố Khuynh Tâm đứng nghiêm, vung tay nói một câu: “Các người đứng lên đi.”
Trong cái vung tay kia còn bao gồm cả khí thế tôn quý làm cho Tịnh cô cô và Mạc Văn đứng bên cạnh cũng giật mình.
Lần đầu học lễ nghi đã ra dáng như vậy, cử chỉ của nàng cũng gần bằng với biểu hiện của hai vị công chúa trong cung rồi. Nếu như không nói ra sự thật Cố Khuynh Tâm là một đứa trẻ sống ở thôn năm năm thì bọn họ cũng sẽ tưởng nàng nhận được giáo dục lễ nghi nghiêm khắc ngay từ nhỏ.
Bắt đầu thay trang phục chính thức cho công chúa, bởi vì đây là lần đầu tiên mặc trang phục công chúa, một lát còn phải ngồi kiệu, còn có cả đội nghi trượng tối cao tượng trưng cho thân phận cao quý nữa nên thay trang phục rất nghiêm chỉnh, quá trình cũng rất rườm rà.
Chỉ riêng tắm rửa thôi đã tốn rất nhiều thời gian rồi, lúc tắm còn phải thả thêm vài thứ và đủ loại xoa bóp nữa.
Cũng may kiếp trước Cố Khuynh Tâm đã làm công chúa một thời gian dài, đã quen với những thứ này nên rất hưởng thụ, nếu không thì đối thành một đứa trẻ năm tuổi khác chắc đã vừa khóc vừa la rồi nhỉ?
Sau khi tắm xong thì bắt đầu thay quần áo và trang điểm, quần áo tầng tầng lớp lớp, bọc lên tổng cộng tám lớp, dù đã chọn loại sợi tổng hợp tốt nhất, thoáng nhất rồi nhưng Cố Khuynh Tâm vẫn khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Hơn nữa trang phục chính thức của công chúa sắp xếp lê lết rất dài, đi đứng
cũng bất tiện. Nếu mà so thì váy hai lớp vải kia mặc vẫn thoải mái hơn nhiều, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt.
Đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Khoác lên quần áo tinh xảo, cộng thêm khí chất toàn thân và dung mạo tuyệt trần của Cố Khuynh Tâm, hình ảnh một công chúa nhỏ tuổi nhưng không giấu được sự tài hoa xuất chúng hiện ra trước mắt.
Dọc đường đi tới kiểu lộng lẫy của công chúa, những người trong đội tùy tùng đều cực kỳ tôn sùng, ai cũng phải thầm tán thưởng một câu đúng là huyết thống hoàng gia, khí chất này thậm chí còn hơn hai vị công chúa trong cung kia một chút ấy.
Các cung nhân đều đã là người sống lâu trong cung, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cực kỳ lợi hại, hơn nữa năng lực xuôi theo chiều gió cũng không kém chút nào. Bắt nạt kẻ yếu cũng là chuyện thường thấy nhất, ai thất sủng sẽ lập tức có vô số người bỏ đi xuống giếng, đạp ngươi một phát, nếu được sủng ái thì sẽ có vô số người tranh nhau tiến tới nịnh nọt.
Khuynh Tâm công chúa của kiếp trước không gặp những chuyện này, Khuynh Tâm công chúa của hiện tại khẽ suy nghĩ, những hình ảnh kia hiện lên, nàng biết được đôi chút. Nàng có thể nhìn thấy được một số thứ không thể nói ra trong mắt của từng người.
Ở trước mặt những người này, Cố Khuynh Tâm không hề che giấu khí chất của mình. Phong thái công chúa được trau dồi ở kiếp trước đã thấm vào tận xương tủy, trải qua nhiều khó khăn và trắc trở như vậy, trên người nàng cũng đã có khí thế khiến người ta sợ hãi, cộng thêm đầu óc thông tuệ lạ thường của kiếp này, tư thái Cố Khuynh Tâm thể hiện ra đã là một công chúa chân chính.
Con của trời là phải có dáng vẻ như vậy!
Kiếp trước, nàng sống uất ức như thế, kiếp này nếu như nàng vẫn phải ngụy trang, giả vờ thì chẳng phải quá uổng phí ư? Nàng là công chúa, là con cưng của Hoàng đế bệ hạ, tại sao phải khiến bản thân sống ngột ngạt thế chứ?
Kiếp này, nàng mang theo thù hận đến đây, không hề có ý định giấu tài mà muốn dùng tư thái cao quý nhất, ngay thẳng nhất tuyên chiến với những người kia. Nàng cũng không định tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ngay từ đầu nàng vốn phải xuất hiện thật hoành tráng, làm gì cũng phải hoành tráng, trả thì cũng phải thật hoành tráng!
Kiếp này, nàng nhất định sẽ tàn nhẫn, dùng hết sức mình giẫm toàn bộ đám người đó dưới chân!
Kiếp này, nàng phải là công chúa tôn quý nhất, công chúa áp đảo nhất!
Mà những người kiếp trước đã hại nàng thê thảm như vậy, bọn chúng cũng phải chứng kiến nàng trở thành công chúa tôn quý nhất trong lịch sử nước Bạch Kim. Chứng kiến nàng đứng trên cao, độ cao đó là nơi cả đời bọn chúng cũng không đạt được, không chạm tới được. Sau đó, nàng sẽ từng bước từng bước đạp ngã bọn chúng xuống khỏi tầng mây, giẫm bọn chúng dưới chân. Không, như thế vẫn chưa đủ, nàng phải vùi sâu bọn chúng vào trong đất, chà đạp thật mạnh khiến bọn chúng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Bất cứ ai ngăn cản nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua!
Giây phút đi bước lên kiệu, uy thế của Cố Khuynh Tâm toát ra cực điểm, cung nữ đứng bên cạnh chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
“Công chúa điện hạ, ta suýt quên mất, cả ngày nay người vẫn chưa ăn gì hết đúng không? Mau tranh thủ ăn bánh quế mà ta vừa làm đi, đây là món người thích nhất đó, ăn lót dạ trước đã, lát nữa đến nhà trọ rồi sẽ có đồ ngon để ăn.”
Lúc Tịnh cô cô tới, Cố Khuynh Tâm mới thu lại tất cả sự lạnh lùng. Nàng nhìn bánh hoa quế trong tay Tịnh cô cô, mỉm cười nhận lấy.
Đây mới chính là người thật lòng quan tâm nàng, Cố Khuynh Tâm biết, nàng thấy được điều đó qua ánh mắt của Tịnh cô cô.
Ở kiếp trước, lúc phụ hoàng sắp chết đã nói với nàng, lời người khác nói chưa chắc đã là thật, nhìn người không thể chỉ nghe người đó nói mà còn phải nhìn vào tim, tim người đó mới là thứ quan trọng nhất.
Cho nên kiếp này nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai nữa, nhưng nàng vẫn tán đồng cách học nhìn ra lòng dạ một người từ trái tim và đôi mắt họ.
Hiển nhiên người thật lòng nhất với nàng chính là Tịnh cô cô trước mặt, bà cho nàng cảm giác ấm áp trong lòng.
Cố Khuynh Tâm khẽ cười một tiếng, bầu không khí lạnh khi nãy lập tức biến mất. Cung nữ bên cạnh nhìn đến ngất ngây, mãi đến khi Tịnh cô cô bước lên kiệu, liếc bọn họ một cái, lúc này bọn họ mới dời mắt đi.
“Các ngươi đi xuống trước đi, có ta chăm sóc Công chúa điện hạ là được rồi.”
Hai cung nữ kia thấy không hài lòng cho lắm, nhưng vừa rồi nhìn Công chúa điện hạ cười với Tịnh cô cô, xem ra rất kính trọng bà. Hai người nhìn công chúa, thấy công chúa không phản ứng gì, chỉ đành lui xuống trong sự không vui.
“Bây giờ thì tốt rồi.” Người vừa đi, Cố Khuynh Tâm lập tức thả lỏng.
Ở trước mặt Tịnh cô cô, vì để tránh cho biểu hiện quá khác biệt, nàng vẫn nên thể hiện sự ngây thơ mà bé gái nên có.
Tịnh cô cô nở nụ cười dịu dàng, dù sao thì tiểu công chúa vẫn chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi! Vừa rồi nhìn thấy khí chất toát ra từ người tiểu công chúa, nếu như không phải cơ thể nhỏ bé kia biểu hiện đúng với tuổi tác của tiểu công chúa thì bà suýt tưởng là đang nhìn thấy cảnh tượng năm đó chủ nhân tiến cung rồi.
“Nếu Công chúa điện hạ cảm thấy buồn chán thì có thể tìm chút đồ chơi tới chơi. Người xem chỗ này đi, Mạc đại nhân nói trong ngăn kéo nhỏ bên này chuẩn bị rất nhiều đồ chơi của trẻ con, người có thể mở ra xem thử. Đoạn đường tới Kinh Thành xa xôi, tiểu công chúa phải ngoan một chút, chờ lúc đến hoàng cung là ổn rồi. Vượt qua cửa ải này, sau này tiểu công chúa sẽ là con cưng của trời, sống phú quý cả đời!”
Con cưng của trời, chắc chắn sẽ sống phú quý cả đời! Cố Khuynh Tâm lẩm bẩm những lời này trong lòng, đột nhiên nở nụ cười, đương nhiên là vậy rồi!
Cố Khuynh Tâm mở ngăn kéo nhỏ ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có rất nhiều đồ chơi tinh xảo, đây là những món đồ chơi khá thịnh hành thời bấy giờ mà những tiểu thư quý tộc mới có thể có. Lúc nàng mở ra xem cũng không để ý cho lắm, đây đều là những món đồ chơi của trẻ con. Mặc dù bây giờ nàng năm tuổi nhưng tuổi tâm hồn đã là một người trưởng thành rồi, nàng thật sự không thích những món đồ chơi này.