"Thanh Thành?" Cố Noãn Phong trông thấy trong ánh mắt thâm thúy của Diệp Thanh Thành có ẩn giấu cảm xúc sâu xa khó hiểu, lôi kéo ống tay áo của hắn thử dò xét lại gọi một tiếng.
Hi vọng nhỏ nhoi như đốm lửa nhen nhóm trong lòng Cố Noãn Phong, từ phía phòng bệnh trừ cửa chính thì chỉ còn cửa sổ có thể chui vào, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện nên mới gấp gáp như trèo cửa sổ vào như thế, điều đó chứng tỏ ở trong lòng của hắn nàng vẫn rất quan trọng. Có hi vọng, nàng đối với tương lai của bọn họ tràn đầy lòng tin, nếu hai bên đã yêu nhau, chỉ cần giải trừ khúc mắc, nhất định có thể hạnh phúc dắt tay nhau cả đời.
Diệp Thanh Thành nhẹ nhàng khụ một tiếng, giả vờ trấn định. Có lẽ hắn bị ảo giác, Cố Noãn Phong lại nhút nhát e lệ lôi kéo hắn, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, đang thoáng hiện lên sự ủy khuất nhìn xem hắn, con ngươi ngập nước thật giống như sóng nước mùa thu mênh mông, mờ mịt mà mềm mại, mang theo một tia nói không nên lời nhu tình.
Nàng chưa bao giờ dùng giọng điệu gần như tại đang làm nũng nói với hắn như vậy, nàng luôn thuận theo mà lạnh nhạt, chuyện gì nàng cũng đều không để trong lòng, tựa như khi ngươi không ngừng ném đá xuống hồ nước, hồ nuốt chửng cục đá, lại kích khởi không nổi một chút rung động nào.
Có lẽ vì hôm nay nàng đã bị đả kích quá lớn, cho nên mới có chút khác thường, nàng không muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-tram-luan-lan-nua/3031838/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.