Nước mắt đọng tròn mắt muốn chảy xuống, nhưng khổ sở lại chảy ngược vào trong lòng, tư vị khổ sở vô hạn, làm cho Cố Noãn Phong đau khổ đến chân tay lạnh như băng, ngay cả chuyện làm sao có thể đi trở về phòng bệnh cũng không biết.
Đóng cửa lại, nàng bất lực ôm chặt hai chân cuộn cong thân thể lại, như bị rút đi tất cả ấm áp, nàng chỉ có thể vô lực núp ở cửa phòng bệnh sau đó ngăn không được phát run.
Ông trời thực thích đùa dai, khi nàng thật sự yêu Diệp Thanh Thành, lại bị đuổi về đến điểm xuất phát, nhấm nháp quả đắng do tự mình gieo trồng. Nàng là gieo gió thì phải gặt bão đi, nghĩ đến đã từng tùy hứng cùng không biết quý trọng, còn có hành động làm mất đi hắn, ngũ tạng lục phủ đau nhức trải rộng khắp cơ thể.
Nàng biết vậy chẳng làm, thì ra là trong vô thức đã yêu hắn sâu như vậy.
Trời làm bậy thì còn đường sống, người làm bậy thì không thể sống, cảm giác bất lực như dòng nước xoáy càng ngày càng lớn, như một cái động không đáy từng chút một thôn tính lấy nàng đang tuyệt vọng.
******
Trong phòng bệnh cao cấp, Diệp Thanh Thành cùng Diệp Nam đang nói chuyện thay đổi của Tân Thành mấy năm gần đây.
"Cháu trai ngoan, ăn trái bưởi rồi hãy đi." Nam nhân bện tóc dài đuôi nhìn rất có phong cách nghệ thuật gia cợt nhả nói với Diệp Thanh Thành, hắn bưng ra một đĩa bưởi đào đã lột vỏ hết từ bên trong phòng bếp nhỏ, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-tram-luan-lan-nua/3031836/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.