Ta ngồi xổm bên bờ sông lớn, bực bội ném đá xuống sông.
Dòng nước mùa đông trở nên nhỏ hơn, lững lờ trôi trong lòng sông, ném đá xuống cũng không nghe thấy tiếng động.
Ngay cả dòng nước này cũng bắt nạt ta.
Ta hậm hực gạt tất cả những mảnh đá vụn bên cạnh xuống nước.
Bên cạnh ta bỗng có một người ngồi xuống, chắn đi cơn gió lạnh thổi tới.
Ta nhìn, quả nhiên là Văn Đình Dạ.
Hắn liếc ta một cái rồi nói, “Ngồi đi, nàng ngồi xổm không mỏi chân sao?”
Câu nói này sao mà quen thuộc kỳ lạ? Ta nhớ lại một chút rồi trả lời hắn, “Ta không thích ngồi.”
Câu nói này làm Văn Đình Dạ bật cười.
Hắn bất chấp sự phản đối của ta, nắm chặt lấy tay ta.
Bàn tay của Văn Đình Dạ rất ấm.
Lòng bàn tay có thêm một vài vết chai, khi cọ xát thì sần sùi.
Giữa cơn gió lạnh, ta thấy lạ vì hắn im lặng quá lâu, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt thâm tình của Văn Đình Dạ.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy tình yêu nồng nàn, còn xen lẫn cả sự xót xa và áy náy.
Nước mắt ta không kiểm soát được mà tuôn rơi, cứ như những đêm khóc lóc, không sao ngừng lại được.
Văn Đình Dạ luống cuống lau nước mắt cho ta, sờ soạng khắp người mãi không tìm thấy một chiếc khăn tay nào, đành phải dùng tay áo mà lau bừa bãi.
Hắn nghẹn ngào xin lỗi, “Để nàng đợi lâu như vậy, đều là lỗi của ta, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Ta dựa vào lòng Văn Đình Dạ khóc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-phong-kinh-da/5212504/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.