Trong hai năm, ta đã tưởng tượng rất nhiều lần về việc gặp lại hắn, nên khóc lóc đau khổ, hay là mắng mỏ hắn bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng thời gian đã làm tiêu hao hết mọi cảm xúc của ta, lần này gặp lại hắn, ta lại có thể bình tĩnh hỏi một câu, “Sao không gõ cửa?”
Khuôn mặt Văn Đình Dạ ẩn trong bóng tối mờ ảo, giọng nói nghe có vẻ chột dạ, “Ta cảm thấy nếu gõ cửa thì nàng sẽ không cho ta vào.”
Hắn cũng tự mình hiểu lấy lắm.
Ta rút then cửa ra, như hắn mong muốn, mở cửa, “Ra ngoài.”
Hắn ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa, cúi đầu trông vô cùng đáng thương.
Thấy ta thật sự muốn đóng cửa, Văn Đình Dạ vội vàng giữ lấy cánh cửa, “Ta có thể giải thích!”
Ta dừng lại, nhàn nhạt nói, “Được, ngươi giải thích đi, ta cho ngươi một cơ hội.”
Theo lời kể của hắn, ta đã biết được toàn bộ sự việc.
Lưu Lợi Thông ngay từ đầu đã có ý định làm nhiếp chính vương, việc đưa Lưu Ninh Lê sang cũng là để nữ nhi mình làm hoàng hậu, để ông ta có thể nắm chắc quyền lực hơn.
Văn Đình Dạ ngay từ đầu đã tung tin đồn mình bệnh tật yếu đuối, sau khi về kinh thành lại càng không tiếc dùng thuốc để bản thân trở nên suy nhược.
Lưu Lợi Thông hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe của Văn Đình Dạ, vừa ép hắn cưới Lưu Ninh Lê, vừa ám sát thái tử.
Sau khi huynh trưởng đưa bọn ta đi, Văn Đình Dạ không phải là không thử tìm cách gửi thư, nhưng tất cả đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-phong-kinh-da/5212503/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.