Edit: Hy
Công việc của nhập liệm sư chính là giúp người chết sửa sang lại dung nhan. Khiến người chết có thể diện rời đi, cũng là giúp nhau một chút an ủi giả tạo. Nếu là nhập liệm sư có kinh nghiệm phong phú, cho dù là thi thể bị đâm không còn hình người, cũng có thể làm cho giống còn nguyên như ban đầu.
Mà nạn nhân Lý Hiểu Hồng, trùng hợp lúc còn sống chính là một nhập liệm sư có kinh nghiệm phong phú.
Vừa nói như thế, cả câu chuyện có vẻ càng thêm quỷ dị.
Cả người Khúc Yến Ninh cơ hồ đều dán ở trên tường, cậu hoảng sợ trừng mắt nhìn thi thể, phảng phất thấy tiếp sau đó cô gái đứng dậy nói chuyện với cậu.
"Đi thôi." Tạ Kỳ chắp tay sau lưng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Khúc Yến Ninh sớm đã muốn chạy, cậu nhắm mắt đi theo sau Tạ Kỳ như cái đuôi nhỏ, nếu không phải khí thế quanh thân Tạ Kỳ quá áp bức, phỏng chừng Khúc Yến Ninh đã trực tiếp lướt qua hắn mà lao ra.
Tạ Kỳ không nhanh không chậm đi ra ngoài, tới cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khúc Yến Ninh, "Cậu đồng ý thỉnh cầu của cô ấy, chính là có nhân quả, nhân này không ngừng, sẽ có hậu quả xấu không cần thiết."
Tươi cười trên mặt Khúc Yến Ninh cương lại, ngơ ngác hỏi: "Có ý gì?"
Tạ Kỳ không trả lời cậu, để lại cho cậu một bóng dáng cao lãnh.
Vương Lợi thâm trầm vỗ vỗ bả vai Khúc Yến Ninh, "Có lẽ là muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-muon-lua-ta-nuoi-meo/2447204/chuong-6.html