Edit: Hy
Tạ Kỳ đi ở phía trước, đường càng đi càng thấy quen thuộc, Khúc Yến Ninh đi theo phía sau, thật cẩn thận nói, "Đây là hướng đi về nhà tôi."
"Ân." Tạ Kỳ vân vê hạt gỗ, khoé miệng gợi lên độ cung cực nhỏ.
"...... Ồ." Khúc Yến Ninh khô cằn đáp lại, người ta vừa mới cứu cậu, hiện tại đến nhà uống ly trà cũng không có gì không đúng.
Mãi đến khi hai người bước vào nhà, Khúc Yến Ninh mới bỗng nhiên phản ứng lại, hắn làm sao có thể biết nhà của mình ở đâu? (ultr, cung phản xạ của em bé chắc vòng lên Mặt Trăng rồi về Trái Đất vẫn còn dư đấy:))))
Khúc Yến Ninh lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tóm lại nhị gia không phải người xấu, biết thì biết đi.
Cậu vội vội vàng vàng mời Tạ Kỳ ngồi xuống, lại lấy lá trà tốt nhất trong nhà ra, pha xong thì ân cần đặt ở trước mặt Tạ Kỳ.
"Hôm nay cảm ơn ngài." Khúc Yến Ninh thành khẩn nói lời cảm tạ, hôm nay nếu không có Tạ Kỳ, có lẽ cậu sẽ không còn mạng để về nhà.
"Không có gì." Ngón tay thon dài nâng chung trà lên, đầu ngón tay tái nhợt bị nước ấm hun thành hông nhạt, Tạ Kỳ trầm tư, không mặn không nhạt lên tiếng.
"...... Ừm"
Tạ Kỳ chuyên tâm phẩm trà, Khúc Yến Ninh hơi hơi rũ mắt, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn mũi chân, trong lòng gấp gáp vò đầu bứt tai nghĩ đề tài nói chuyện.
"Chuyện là......ngài ăn khuya chưa?"
Khúc Yến Ninh sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-muon-lua-ta-nuoi-meo/2447195/chuong-10.html