"Không phải sao?" Khúc Yến Ninh trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nói.
"Địa phủ không quản chuyện ở nhân gian." Tạ Kỳ nói: "Cho dù tội ác kẻ này phạm không khác gì quỷ dưới địa ngục, nhưng không quan trọng."
Khúc Yến Ninh suy sụp cúi mặt, "Vậy tên hung thủ kia chẳng lẽ lại được thuận thuận lợi lợi đầu thai?"
"Chưa chắc," Tạ Kỳ gọi phục vụ tới, lại kêu thêm một phần bánh kem phô mai, "Gã giết ba người, một người đi đầu thai, còn lại hai cái, vẫn đang chờ gã."
"Ý anh là......"
Tạ Kỳ gật đầu: "Quỷ không thể đả thương người, nhưng quỷ có thể giết quỷ, địa phủ sẽ không quản." Hắn cũng sẽ không quản.
Tâm tình Khúc Yến Ninh cuối cùng cũng tiêu tan một ít, thấy người phục vụ lại bưng lên thêm một cái bánh kem, đẩy đẩy qua phía Tạ Kỳ, "Ngài không ăn sao?"
"Cậu ăn." Tạ Kỳ nghiêm trang, "Tôi không thích ngọt." (nghe là biết xạo òi)
"A." Khúc Yến Ninh gật đầu, ngoan ngoãn ăn bánh kem.
Chờ cậu chậm rì rì ăn xong, Tạ Kỳ mới nói đến chủ đề chính, giải thích ý đồ đến đây, hai người nhiều nhất cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, nói đến Tạ Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Sắp tới tôi có một số việc phải rời khỏi đây một chuyến, muốn nhờ cậu một việc....."
Đôi mắt Khúc Yến Ninh trợn tròn, cười ra hai đoá lúm đồng tiền, "Ngài cứ nói, nếu có thể giúp tôi sẽ cố gắng hết sức." Cậu còn đang lo chính mình không biết phải làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-muon-lua-ta-nuoi-meo/2447193/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.