9.
Tôi mời chú Dương quản gia, chị Vương giúp việc, ông Hứa làm vườn, Trần Tráng tài xế.
Thêm tôi và Phó Hàn Thanh nữa, đây chính là đoàn đội mới của chúng tôi.
Sau đó tôi ngồi liệt kê hết tiền tiết kiệm, bất động sản, đồ trang sức, bao lì xì tính hết một lượt.
Trừ căn biệt thự này ra, tổng số tiền tôi có cộng hết lại vẫn chưa đủ năm triệu tệ.
Chừng này tiền mà muốn làm công ty nghiên cứu kỹ thuật y học thì đúng là hơi ít quá.
Trong khung chat anh em kêu gào:
"Tình tiết gì tào lao quá vậy, tác buff cũng một vừa hai phải thôi chứ?"
"Cười chết mất, nghèo quá vậy, Lâm Yên hỉ mũi một cái cũng được một tỉ đấy."
Kể cũng nực cười.
Cha tôi mấy cũng bảo sau này nhà họ Lận là của tôi hết, cho nên yêu cầu tôi phải gánh vác trách nhiệm của thiên kim nhà họ Lận.
Nhưng thực tế ông ta chưa bao giờ cho tôi thứ gì đáng tiền cả.
Theo quy hoạch của ông ta, tôi tốt nghiệp xong sẽ phải lấy người mà ông ta chọn sẵn.
Lần nào tôi xin tới công ty rèn luyện, ông ta đều nói:
"Kiều Kiều, phụ nữ không có tài mới là có đức!"
"Cha không nỡ để con vất vả."
"Sau này con cứ yên tâm làm một phu nhân nhà giàu là được."
Nhưng Lâm Yên vừa học đại học đã vào công ty nhà tôi thực tập.
Thậm chí còn nắm giữ cổ phần của công ty nữa.
Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-ma-xem-nu-phu-moc-nao-roi/2931628/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.