25.
Tối hôm ấy, tôi mất ngủ.
Lăn qua lăn lại mãi mới ngủ được, chẳng ngờ lại mơ thấy Thẩm Ngự.
Đó là Thẩm Ngự của năm mười bảy tuổi khoan khoái nhẹ nhàng, tóc đen, áo thun trắng, quần jean, mang đôi giày chơi bóng bắt chẹt được của tôi.
Gã đứng dưới ngọn đèn đường trong góc, mỉm cười nói với tôi:
"Lận Kiều Kiều, lần này anh tới cứu em được rồi nha."
Sau đó gã xoay người, chậm rãi tiến vào trong bóng tối phía xa.
Đột nhiên...
Trong đầu tôi hiện ra rất nhiều hình ảnh:
Hẻm tối bốc mùi hôi thối, mấy gã bỉ ổi đội mũ lưỡi trai, và một con d.a.o gọt trái cây phản chiếu ánh sáng loang loáng.
Chúng vây tôi lại, chĩa d.a.o vào mặt tôi.
"Gương mặt đẹp thế này mà phải r.ạ.c.h n.á.t, tiếc quá nhỉ."
"Cha ruột của nó còn chẳng tiếc, mày tiếc gì chứ?"
"Đúng là chưa từng thấy thằng cha nào tàn nhẫn tới vậy, con đẻ của mình mà cũng không tha nữa. Được rồi, anh em lên làm phát cho sướng đi, xong rồi r.ạ.c.h m.ặ.t báo cáo thành tích sau, cho đỡ phí của."
Bàn tay dơ bẩn của chúng xé nát áo quần tôi.
Trong lúc hỗn loạn, tôi bấm gọi cho số liên lạc gần nhất để cầu cứu.
Chúng phát hiện ra, một tên túm tóc tôi đè vào góc tường, cắt gân tay tôi.
Chúng cười ha hả không kiêng dè:
"Cầu cứu nữa cơ à? Cha mày còn chẳng thèm mày nữa, mày nghĩ ai sẽ cứu mày chứ?"
Điện thoại rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-ma-xem-nu-phu-moc-nao-roi/2931608/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.