27.
Tôi lao vào phòng Phó Hàn Thanh.
Hắn mới tắm xong, người mát lạnh.
Vừa thấy tôi, hắn khẽ nhướng mày.
Sau đó bế bổng tôi đặt lên giường hắn.
"Sao chưa mặc giày đã chạy tới liền vậy?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi:
"Phó Hàn Thanh, anh bán phương thuốc kia cho cha em phải không?"
"Ông ta bị hốt rồi, liệu anh có bị sao không?"
Hắn vuốt ve mặt tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Không sao hết. Lúc bán phương thuốc đã thỏa thuận là không sản xuất hàng loạt bán ra thị trường, ai bảo ông ta tham quá làm chi, tham thì thâm, tự làm tự chịu thôi."
"Thế anh chơi ông ta là vì em à?"
"Sao thế, tự nhiên hỏi anh cái này làm gì?"
Giọng nói của hắn hơi gượng gạo.
Hắn nuốt nước bọt mấy lần, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi tôi với thái độ đầy thăm dò:
"Kiều Kiều, có phải em nhớ được gì rồi không?"
"Em mơ một giấc mơ rất lạ, mơ thấy bọn mình đều là nhân vật trong một quyển sách. Anh và Lâm Yên là nhân vật chính, còn em chỉ là nhân vật phụ..."
Tôi gian nạn kể hết mọi chuyện tôi mơ thấy cho hắn nghe.
Lúc kể đến đoạn cha tôi thuê người g.i.ế.t tôi, thân thể tôi hình như còn lưu giữ ký ức sót lại, vô thức run rẩy.
"Những chuyện này đã xảy ra thật, đúng không?"
Phó Hàn Thanh ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc tôi, dỗ dành:
"Em đừng sợ, đã qua hết rồi."
"Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-ma-xem-nu-phu-moc-nao-roi/2931606/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.