Thôi là sao?
Cố Diệc Minh sợ mình không dám chơi hả?
Thực tế hoàn toàn trái ngược, sau lưng mọi người mình chơi lớn lắm.
“Anh nói xem nào. Thôi là sao?”
“Thì là… Anh không nỡ.”
Vành mắt Cố Diệc Minh đỏ au, trông cực kỳ tình cảm.
“Haiz, đùa mà, anh sợ gì? Cũng đâu phải thề thật.” Dư Bắc thở dài. “Chẳng lẽ anh thực sự muốn trù ẻo em hả?”
“Út Cưng, dù em làm gì thì anh đều mong em luôn sống thật tốt. Kể cả em có không cần anh nữa.”
Cố Diệc Minh gác cằm lên xương quai xanh của Dư Bắc, má anh dán vào má cậu.
Dư Bắc còn có thể cảm nhận được đám râu lún phún mới mọc của anh cọ vào mặt mình đến mức tê dại.
Sao mình thấy Cố Diệc Minh yêu mình hơn vậy nhỉ?
“Cố Diệc Minh.”
“Hả?”
“Dạo trước có phải anh chán ghét em lắm đúng không? Muốn đập cho em một trận, muốn đá em đi luôn đúng không?” Dư Bắc thở dài. “Nếu bạn trai em mà như vậy, chắc chắn em sẽ đánh nhừ tử.”
“Không đâu.”
Cố Diệc Minh tự dưng lại tình cảm thế này khiến Dư Bắc thấy áy náy.
Càng nghĩ càng áy náy.
Để dụ mình uống thuốc, Cố Diệc Minh còn uống mấy viên liền.
“Cố Diệc Minh.” Dư Bắc mếu máo. “Em xin lỗi anh.”
Cố Diệc Minh đẩy Dư Bắc ra rồi nhíu mày nhìn cậu.
“Em thộn hả?”
“???”
Cố Diệc Minh đã học được cách mắng chửi theo kiểu Tần Phong rồi.
“Anh trách em bao giờ? Chúng ta đừng nói chuyện này. Ôm một cái nào.”
Trong lòng Dư Bắc vô cùng ấm áp.
Y như tè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061009/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.