Buổi tối bên trong phòng bếp, Thẩm Quân cầm lấy nổi lầu lên đang định bưng ra bàn ăn. Nhưng Lưu Nguyệt bước vào thấy như vậy thì chạy tới nói: "Anh không cần bưng ra đâu để tôi bưng được rồi."
Anh nâng mắt nhìn cô, hỏi: "Cô nghĩ tôi yếu ớt như vậy không bưng nổi một cái nồi lẩu sao?"
Cô vội lắc đầu: "Không, ý tôi không phải thế."
"Vậy cô đứng sang một bên đi để tôi bưng ra là được." Anh nói rồi cũng không để ý đến cô nữa bưng nồi lẩu ra đặt lên bếp.
Cô thấy đồ ăn cũng đã được dọn lên cả rồi, cô mới đi tới phòng của Lưu Văn gõ cửa. Cô nói: "Lưu Văn, em thức chưa? Mau ra ăn tối, đồ ăn đã được dọn lên sẵn rồi."
Lưu Văn ở bên trong phòng vọng ra nói: "Được rồi, biết rồi. Em ra ngay."
Cô nghe vậy thì đi tới bàn ăn, theo thói quen định kéo ghế ngồi đối diện anh nhưng khi vừa mới kéo ra cô cảm nhận được ánh mắt của anh truyền tới. Cô ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Anh bật bếp lên nói: "Qua đây ngồi cạnh tôi."
Cô nhớ ra Lưu Văn hiện tại đang còn ở đây nên hai người vẫn phải diễn cảnh vợ chồng ân ái. Cô đi tới kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống, anh hỏi: "Lưu Văn đâu?"
"Em ấy nói sẽ ra ngay, chúng ta đợi một lát là được."
Anh nhìn cánh cửa đang đóng sau đó thu hồi tầm mắt cũng không nói gì, ngồi xuống ghế. Lát sau Lưu Văn lề mề bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-gan-ben-nhau/2946038/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.