Sức lực của Lưu Văn khá lớn nên lúc đẩy Lưu Nguyệt khiến cô đứng không vững loạng choạng xém té nhưng may Tiêu Nhu đứng bên cạnh đưa tay đỡ cô. Tiêu Nhu nhìn cô lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ?"
Cô lắc đầu đứng thẳng người: "Chị không sao."
Tiêu Nhu quay sang nhìn cậu đang đứng đối diện với vẻ mặt thờ ơ, nói: "Chị ấy nếu không phải là chị cậu thì chị ấy có bỏ dở công việc đang làm đi tới đây bảo lãnh cậu không? Cậu và chị ấy là chị em ruột, cậu nên tôn trọng chị ấy chứ không phải nói những câu đó."
Cậu sắc mặt không tốt nhìn hai người sau đó xoay người rời đi, cô thấy vậy thì la lên hỏi: "Em đi đâu?"
Cậu chẳng quay đầu hay dừng lại trả lời mà chỉ nói to: "Về nhà."
"Em lên xe đi bọn chị đưa em về."
Nhưng lời của cô cậu chẳng nghe mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, Tiêu Nhu đứng bên cạnh nắm lấy cánh tay cô nói: "Chị dâu, em chị cũng lớn rồi cũng là con trai có thể một mình tự về nhà được. Chúng ta đừng lo lắng quá, cậu ấy sẽ không dám làm những chuyện bồng bột như lúc nãy nữa đâu. Chúng ta bây giờ về công ty trước."
Cô nhìn bóng lưng cậu đã đi xa dần sau đó thở dài gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta về công ty trước."
Hai người lên xe rồi đi hướng ngược lại với cậu trở về công ty tiếp tục làm việc. Ở bên trong văn phòng tới giờ tan làm mọi người đều lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-gan-ben-nhau/2946036/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.