“Mẹ ơi, chú đi rồi.”
Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, nhìn đuôi xe đã biến mất ở cửa chung cư, xấu hổ ho khan một tiếng.
Trên đường trở về, Thịnh Ái Linh nắm tay của Thịnh Tâm Lan, tinh nghịch nhìn cô.
“Mẹ ơi, không phải là lúc nãy mẹ đột nhiên lại thấy rung động đó chứ.”
“Ai rung động hả?” Thịnh Tâm Lan thề thốt phủ nhận: “Rung động cái con khỉ gì?”
“Vậy mẹ cứ đứng nhìn chú Nguyễn cả nửa ngày cũng không chịu đi con cũng xấu hổ thay cho mẹ luôn đó mẹ ơi!”
“Thịnh Ái Linh!"
Gương mặt của Thịnh Tâm Lan đỏ lên, á khẩu cả nửa ngày cũng không trả lời được.
Lúc đi ra khỏi thang máy, cô chợt nhớ đến chuyện lúc nãy Thịnh Ái Linh đã làm, biểu cảm trên mặt thay đổi, nắm lấy cổ áo của cô bé.
“Lúc nãy mẹ còn chưa tính sổ với con đâu đó, ai cho con tùy tiện mời người khác đến nhà của chúng ta hả? Con đã được sự đồng ý của mẹ chưa?”
Thịnh Ái Linh vùng vẫy, còn hung hăng càn quấy.
“Mẹ, mẹ buông con ra đi, có qua có lại mà. Mẹ ơi, là thành ngữ giáo viên đã vậy đó hả.”
"..."
Mặc kệ là cái câu có qua có lại có phải thật sự là do giáo viên đã dạy hay không, sáng ngày hôm sau, buổi chiều sau khi tan học ở nhà trẻ Thịnh Tâm Lan gặp được Nguyễn Anh Minh ở cửa ra vào, cũng là đi đón con chuẩn bị rời đi.
“Để tôi đưa hai người đi, cũng thuận đường.”
Chiếc xe khiêm tốn đậu ở dưới gốc cây hòe lâu năm bên đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-duoc-be-yeu/1703266/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.